Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 13: Gió lại thổi, con phải đi




Qua vài ngày, Lê Tố vẫn còn cho rằng chính mình đã chết.

Trong lúc đó, việc Lê Trường Ân điều tra sự việc của Lê Tố và Ông Dương rốt cuộc cũng có chút đột phá, có người nói Lê Tố bị kéo dài tới công trường, nơi công trường còn rơi lại dụng cụ vẽ tranh của Lê Tố, bọn họ nói chỉ là muốn vũ nhục Lê Tố một phen, cũng không có thật sự làm gì với cậu.

Lê Trường Ân lâm vào tự trách thật sâu, y nhận ra, là chính mình đã dạy Lê Tố phải xử sự giống như một nam tử hán, vậy nên mới khiến Lê Tố cầm dao đi giết người, để rồi biến thành tình trạng như bây giờ.

Khi đó ngành nghề tư vấn tâm lý còn rất hạn chế, trong nước căn bản không có bác sĩ tâm lý, Lê Trường Ân liên hệ bác sĩ ở Hồng Kông, muốn đưa Lê Tố qua bên kia chữa bệnh.

Ngày hôm ấy, y ôm Lê Tố trên giường, nói với cậu, “Tố Tố, chúng ta đi Hồng Kông ở vài ngày được không, con bị bệnh, chúng ta đi khám bệnh.”

Lê Tố nhìn cha, đã có thể nhận ra Lê Trường Ân, thấp giọng nói, “Ba ba, có gió, gió thổi, gió thổi rồi.”

Hiện tại là cuối xuân đầu hạ, cửa sổ phòng ngủ khép kín, máy lạnh còn chưa mở, trong phòng căn bản không có gió.

Lê Trường Ân ôm cậu, vỗ về lưng cậu, “Tố Tố ngoan, không có gió, không có gió.”

Lê Tố giãy khỏi người cha, đi xuống giường, “Không, gió thổi, không, con phải đi, ba ba, con phải đi.”

Cậu đối với Lê Trường Ân nói thật nghiêm trang.

Lê Trường Ân đau lòng khó nhịn, nắm chặt cậu, “Bảo bối, chớ đi, con muốn chạy đi đâu, con nói cho ba ba, con không cùng ba ba sao, con muốn chạy đi đâu.”

Lê Tố nhìn cha, quơ tay, “Gió thổi đi nơi nào, con liền muốn đi nơi đó. Ba ba, tái kiến, con phải đi, gió thổi, gió thổi đi rồi.”

Lê Trường Ân gắt gao ôm lấy cậu, bắt lấy bàn tay đang quờ quạng của cậu, “Tố Tố, chớ đi, gió đến cũng đừng đi, ba ba ở trong này, con không cùng cha sao?”

Lê Tố nhìn cha, nhẹ giọng nói, “Ba ba có người bồi rồi, mẹ mới sẽ đến ở cùng cha, con phải đi, gió đến đây, gió đến đây…… Con phải đi……”

Nước mắ tLê Trường Ân rốt cuộc không nhịn được nữa, hốc mắt ướt át, khóe mắt phiếm lệ.

Thật vất vả trấn an Lê Tố, Lê Trường Ân bảo cậu trước hãy nghỉ ngơi, đợi một hồi gió hảo, chờ một chút, chờ một chút……

Lê Trường Ân gọi điện thoại cho bác sĩ, còn nói tình trạng hiện tại của Lê Tố, hy vọng có thể ưu tiên hẹn trước, hơn nữa đặt vé máy bay đi sớm, y giúp Lê Tố thu xếp này nọ, muốn đưa cậu đi khám bệnh.

Thời điểm y thu xếp vật dụng, Lê Tố bỏ chạy vào phòng ngủ bên cạnh, gian phòng ngủ này đã sớm trở thành phòng vẽ của cậu, cậu chuẩn bị tốt giấy vẽ gọn gàng ngăn nắp, pha màu, cầm lấy bút vẽ……

Lê Trường Ân đến xem cậu, Lê Tố dưới ngòi bút của mình, bức hoạ dần dần hình thành, đó là một cánh đồng cỏ, một nửa mặt trời bị bóng tối che khuất, một gốc cây cao lớn dưới ánh mặt trời, dùng lam sắc đậm tô lá cây, nơi bóng tối, là một cây bồ công anh, gió thổi đến, có thể nhìn thấy gió đến, cây bồ công anh bị thổi bay lên……

Toàn bộ sắc điệu nhìn qua cảm giác rất tối nghĩa, khiến người khó chịu. Lê Trường Ân cuối cùng hiểu được, vì cái gì Lê Tố nói gió thổi đến, cậu phải đi, cậu hiện tại đem chính mình trở thành cây bồ công anh sao?

Lê Trường Ân ngồi bên người cậu, nhìn cậu vẽ, trong chốc lát lại đi lấy thuốc đến, bảo Lê Tố dừng lại uống thuốc. Trong lúc đó Lê Tố đột nhiên đem bút vẽ và giấy vẽ hung hăng quăng đi, lại bất thình lình đứng lên, cầm giá vẽ mạnh bạo ném văng ra, Lê Trường Ân khẩn trương buông thuốc xuống, kéo cậu, “Tố Tố, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?”

Lê Tố giãy dụa trong lòng cha, lớn tiếng kêu, “Không có gió, không có gió a…… Ba ba…… Ba ba a…… Không có gió ……”

Lê Trường Ân gắt gao ôm cậu, “Lưu lại cùng ba ba không tốt sao, bảo bối, lưu lại cùng ba ba, có được không?”

Lê Tố vùi vào ngực cha, lớn tiếng khóc, “Ba ba a…… Không có gió ……”

Lê Trường Ân ôm lấy gương mặt cậu, ôn nhu hôn môi và trán cậu, “Không có gió thì lưu lại, lưu lại, cùng một chỗ với ba ba.”

Một hồi sau Lê Tố ngừng lại, đến khi lên máy bay cũng im lặng, bất quá, xuống máy bay, đến khách sạn, ngồi vào trong xe, Lê Tố tựa hồ đột nhiên tỉnh lại, ở trong lòng Lê Trường Ân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn thế giới xung quanh, lại hỏi Lê Trường Ân, “Ba ba, đây là muốn đi đâu?”

Lê Trường Ân nói, “Không phải nói đến Hồng Kông xem bác sĩ sao?”

Lê Tố mê mang nhìn cha, “Bác sĩ? Ba ba, con bị bệnh sao?”

Lê Trường Ân nói, “Không có bệnh, chúng ta chỉ là đến xem mà thôi, bác sĩ là một người bằng hữu của ba ba, chúng ta đi xem hắn.”

Lê Tố nói, “Con không có bệnh, ba ba.”

Lê Trường Ân nói, “Cha biết. Tố Tố là hảo hảo.”

Ở khách sạn, Lê Tố ngủ trong lòng Lê Trường Ân, vào ban đêm thì thào nói nhỏ, “Dù chết ở nơi nào, thân xác cũng trở về với núi cây.”

Lê Trường Ân vuốt ve hai má cậu, “Bảo bối, đừng nói nữa, con không cần ba ba sao?”

Lê Tố gác đầu lên cằm cha, “Ba ba có vợ mới.”

Lê Trường Ân khẽ thở dài, “Không có vợ mới gì hết, chỉ có Tố Tố, cha chỉ có Tố Tố ngươi.”

Ngày hôm sau đi gặp bác sĩ, đó là một trung tâm phục vụ tư nhân, gian phòng thực ấm áp, Lê Trường Ân và Lê Tố đi vào, ngồi trên sô pha, Lê Trường Ân giới thiệu nói, bác sĩ là bằng hữu của y, bảo Lê Tố gọi hắn Lâm thúc thúc.

Lê Tố vẫn phát hiện ra, hắn là bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ hỏi Lê Tố một số vấn đề, Lê Tố đều ngậm miệng không đáp, hoặc là vùi mặt vào lòng Lê Trường Ân, không nhìn hắn, bác sĩ nói hy vọng Lê Trường Ân đi ra ngoài, hắn muốn cùng Lê Tố một mình trò chuyện, Lê Trường Ân bèn nói với cậu, cha sẽ ra ngoài ngồi đợi Lê Tố trong chốc lát, Lê Tố cũng theo cha đứng lên, bắt lấy tay cha, “Ba ba, đừng đi.”

Lê Trường Ân an ủi cậu, “Cha ngồi ở ngay bên ngoài, con cùng Lâm thúc thúc nói xong, cha liền đến đưa con đi, được không nào?”

Lê Tố lắc đầu, ôm chặt lấy eo cha, “Ba ba đừng đi, ba ba đừng……”

Lê Trường Ân rất khó xử nhìn bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm cũng thở dài, đứng dậy, nghĩ muốn dỗ dành Lê Tố, Lê Tố gắt gao ôm lấy Lê Trường Ân, bác sĩ Lâm chạm vào cậu một chút cũng không được, cậu không ngừng né tránh hắn.

Bác sĩ Lâm đành phải nói, “Tôi còn có…… Ừm…… các bệnh nhân khác, muốn hay không, Lê tiên sinh, anh hãy tái dẫn cháu đến lần sau.”

Lê Trường Ân trông thấy con trai mình như vậy, cũng đành phải đưa Lê Tố về trước.

Trên đường trở về khách sạn, Lê Trường Ân ôn nhu vuốt đầu Lê Tố, hỏi cậu, “Vì cái gì không chịu một mình cùng Lâm thúc thúc nói mấy câu?”

Lê Tố không trả lời, vô luận Lê Trường Ân hỏi thế nào, cậu đều không trả lời.

Cuối cùng Lê Trường Ân không có biện pháp. Trở lại khách sạn, Lê Tố mới nói một câu, “Con không bệnh, con không bệnh.”

Lê Trường Ân công việc bận rộn, mang theo con trai trụ ở Hồng Kông không lâu, sau khi Lê Tố bất luận như thế nào cũng không chịu gặp bác sĩ tâm lý, y đành phải đưa cậu về nhà.

Bác sĩ Lâm cho y một ít đề nghị, bảo y phải quan tâm hài tử nhiều hơn, làm theo sở thích của Lê Tố, Lê Tố hẳn là tự kỷ rất nghiêm trọng, tự kỷ thậm chí có thể dẫn đến bệnh thần kinh, bất quá tỷ lệ phát bệnh không cao, phải quan sát nhiều. Hơn nữa cần uống một ít thuốc. Bởi vì trong thuốc có nhiều tác dụng phụ, nên sau khi trở về nhà, Lê Trường Ân nếu trông thấy Lê Tố không đem chính mình trở thành cây bồ công anh, muốn rời khỏi, thì cũng vốn không bảo cậu uống thuốc này.

Với tình trạng hiện tại của Lê Tố, chỉ đành phải cho cậu nghỉ học.

Lê Trường Ân tận lực giảm bớt công việc của mình, ít xã giao, ngay cả chuyện kết giao với bạn gái cũng phải chấm dứt, dành toàn bộ thời gian để chăm sóc con trai.

Lê Tố giống như đã quên việc từng lấy dao đi đâm Ông Dương, Lê Trường Ân cũng không nhắc lại trước mặt cậu.

Lê Tố ban đầu ở nhà, mười ngày nửa tháng không muốn đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở thư phòng đọc sách, hoặc là vẽ tranh, có đôi khi kéo đàn.

Lê Trường Ân nói mời giáo sư gia đình đến dạy Lê Tố học, hoặc là kêu vị gia sư dạy đàn dương cầm mà Lý Tưởng giới thiệu đến, Lê Tố đều không nguyện ý, ngay cả thầy Hạ dạy vẽ tới nhà, cậu cũng không muốn gặp, tránh ở trong phòng không ra ngoài.

Lê Trường Ân hoàn toàn không có biện pháp với cậu, mỗi ngày, ban ngày đi làm, buổi tối thì ở cùng con trai, đảm nhiệm luôn chức trách giảng bài cho con trai, bất quá Lê Trường Ân cũng kiên trì không được lâu lắm, sau khi bởi vì quá mệt mỏi nên không giảng bài cho con trai, bảo cậu tự mình đọc sách.

Lê Trường Ân nghĩ, đợi Lê Tố tốt lên một chút, vẫn nên đưa cậu đi học.

Nếu Lê Tố không thích Tam Trung, có thể chuyển trường.

Bất quá dưới tình trạng này của Lê Tố, thật đúng là không biết cậu đến bao giờ mới có thể hồi phục.

Dựa theo lời đề nghị của bác sĩ, y cuối tuần dành thời gian dẫn Lê Tố ra ngoài, ban đầu Lê Tố không muốn đi, Lê Trường Ân nói có buổi triển lãm tranh, cậu mới do dự nhiều lần, sau đó miễn cưỡng đáp ứng. Nhưng trước khi xuất môn cậu đột nhiên chạy trở về phòng, đóng cửa lại không muốn đi, Lê Trường Ân ôm cậu, hảo dỗ dành một trận, mới mang cậu rời nhà.

Lần đầu tiên xem triển lãm tranh, Lê Trường Ân vẫn nắm tay con trai, sau đó đi xem kịch, xem các khu khoa kỹ, tham quan viện bảo tàng, vân vân.

Mỗi một cuối tuần đi một chỗ, cuối cùng Lê Tố cũng đồng ý xuất môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.