Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 47




Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Tống Diệm đến tìm Dương Thiệu, bắt gặp một màn này, liền vội vàng phất tay kêu thái giám trốn đi, hắn ta cũng tự giác nhẹ nhàng đi xa một chút.

Nam nhân hôn ngày càng sâu, Kỷ Dao dù sao cũng là cô nương gia, không dám làm càn như hắn, vẫn còn đang trong cung đấy, nàng hung hăng véo hắn một cái.

Dương Thiệu bị đau, hơi buông lỏng ra.

Kỷ Dao trách mắng: "Xin Hầu gia tự trọng!"

Vừa rồi môi lưỡi giao triền, nàng rõ ràng là có phản ứng, hiện tại lại bảo hắn tự trọng...Dương Thiệu cười nhẹ một tiếng, giơ ngón cái lau khóe môi nàng: "Bản Hầu hơi đường đột, sau này sẽ chú ý."

hắn lau đi cái gì, nàng đương nhiên rõ ràng, Kỷ Dao càng đỏ mặt, hận không thể giậm chân.

Nam nhân này thực sự quá liều lĩnh, còn chưa cưới nàng đã hôn nàng, nhưng cảm giác đó lại cực giống với kiếp trước, nàng hơi hoảng hốt đã bị hắn chiếm hết tiện nghi. Nhưng nàng không hề nghĩ rằng Dương Thiệu trùng sinh, bởi hắn rất khác biệt so với trước, bất kể là thái độ đối với nàng, hay là có những lúc hắn nhìn nàng bằng ánh mắt....

Kỷ Dao tránh tay của hắn: "Ta phải đi gặp Thái hậu."

cô nương rụt rè hắn có thể hiểu được, dù sao vẫn chưa thành thân, Dương Thiệu không tiện cưỡng cầu, dù sao thái độ của Kỷ Dao đã nói lên tất cả.

Nàng thích hắn hôn nàng, tư vị của nàng vẫn ngọt ngào như vậy, Dương Thiệu nghĩ nghĩ ánh mắt cũng sáng lên, dù Kỷ Dao có thay đổi tới mức nào, thì điểm này vẫn hoàn toàn giống kiếp trước.

Khi suy nghĩ, ánh mắt cũng rời xuống dưới.

Kỷ Dao sợ hắn lại muốn hôn, liền bịt chặt miệng, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh.

Bộ dáng đó vô cùng đáng yêu, hắn vứt bỏ ý niệm vừa mới hiện ra trong đầu, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng.

Hơi ấm khiến nàng tê dại, nàng muốn thu tay lại nhưng lại sợ để lộ môi, chỉ có thể bất đắc dĩ trừng hắn.

hắn cười khẽ ra tiếng, không tiếp tục trêu chọc nàng nữa.

"Đợi lát nữa gặp Thái hậu, đã biết nên nói như thế nào hay chưa?"

Y hệt câu hỏi của Tống Diệm, bọn họ đều coi nàng như tiểu cô nương không hiểu thế sự hay sao, trong lòng Kỷ Dao thầm nghĩ, hiện tại nàng càng thêm hiểu biết về Thái hậu, muốn ứng phó không khó.

Hai người đang nói chuyện, Tống Diệm đi từ nơi xa tới.

"Đương Đô đốc, chuyện phía sau giao cho ta đi, ngươi không tiện ra mặt."

Dù sao Dương Thiệu vào cung gấp, đột nhiên tới Ngự hoa viên, Hoàng Thái hậu khẳng định sẽ nghi ngờ, trong lòng Dương Thiệu cũng biết rõ điểm này, gật đầu nói: "Hôm nay đa tạ Điện hạ."

"Giữa ta và ngươi nói gì tới cảm ơn, xin Dương Đô đốc yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố Kỷ cô nương."

Dương Thiệu nghĩ nghĩ, rồi mời Tống Diệm rời bước tới chỗ xa nói chuyện riêng.

"Nếu như Hoàng Thái hậu khiển trách, đừng ngại náo lớn, dù sao cũng là Điện hạ ngài cứu Kỷ cô nương, Hoàng thượng nhất định có thể phân biệt đúng sai....Đương nhiên, đó là vạn bất đắc dĩ mới làm vậy."

"Dù sao Thái hậu có ơn dìu dắt Điện hạ, phải chọn lựa như thế nào, còn phải xem Điện hạ ngài."

Kiếp trước, chính vì Hoàng Thái hậu, Thái tử mới lầm đường lạc lối, hắn ta muốn đăng vị bắt buộc phải dứt khoát với Hoàng Thái hậu. Nhưng Dương Thiệu cũng không tiện nói rõ, hai bà cháu có hơn hai mươi năm tình cảm, vạn nhất ép buộc quá, mọi chuyện lại thành ra phản tác dụng.

Tống Diệm có chút hiểu ra, nhưng không lên tiếng.

Dương Thiệu không tiện lưu lại trong cung, nói với Kỷ Dao một tiếng: "Nếu lại có chuyện, cầu cứu Thái tử điện hạ là được."

Kỷ Dao rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Tống Diệm bảo vệ nàng, thì ra là vì Dương Thiệu. Kiếp này, Dương Thiệu vậy mà lại bị Thái tử lôi kéo!

Xem ra quả nhiên Thái tử là trùng sinh, để đối kháng với Tống Vân, gấp gáp chiêu binh mãi mã, thu nạp Dương Thiệu gia thế hiển hách, chiến công lừng lẫy về dưới trướng. Nhưng rốt cuộc thủ đoạn của hắn ta là gì? Dương Thiệu cũng không phải kẻ dễ nghe lời người khác như vậy.

Thấy tiểu cô nương phát ngốc, Dương Thiệu khẽ vuốt tóc nàng: "Nghe thấy hay chưa?"

Giống như vuốt ve mèo vậy, mặt nhỏ của Kỷ Dao kéo căng: "Nghe thấy rồi, Hầu gia có thể đi rồi!"

Dương Thiệu cười, quay người rời đi.

Đúng là được một tấc lại tiến lên một thước, cư nhiên dám xoa đầu nàng, Kỷ Dào hừ một tiếng, ngẩng đầu lên lại đối diện ánh mắt của Tống Diệm. Nam nhân bày ra bộ mặt hiểu rõ, nàng liền nhịn không được mà đỏ mặt, hoài nghi nụ hôn vừa rồi đã bị Tống Diệm nhìn thấy.

Tống Diệm ho nhẹ: "Kỷ cô nương, mời."

Hai người đi tới Ngự hoa viên.

Thái giám và cung nữ vẫn đang tìm Kỷ Dao, kết quả nàng cư nhiên xuất hiện cùng với Tống Diệm.

Hoàng Thái hậu vô cùng kinh ngạc: "Các ngươi sao lại...."

"Sau khi Kỷ cô nương say rượu, thần trí không thanh tỉnh, xông vào nơi khác, đúng lúc bị tôn nhi bắt gặp," Tống Diệm cười cười với Thái hậu, "Kỷ cô nương bị kinh sợ, váy áo này thôi không cần đổi nữa, xin Hoàng tổ mẫu cho phép nàng trở về nghỉ ngơi."

Đứa trẻ này!

Vậy mà lại bị hắn ta phá hủy kế hoạch, Hoàng Thái hậu tức tới mức sắc mặt xanh mét, hận không thể cầm ly rượu đập tới.

Những năm này, rốt cuộc là ai ủng hộ hắn ta? Hoàng đế không thích nhi tử là hắn ta, triều thần không tôn trọng vị trữ quân như hắn ta, đều là bà ở bên trong duy trì quan hệ, kết quả hắn ta không niệm ân tình, nhiều lần không thèm đếm xỉa đến Tổ mẫu, không những cưới Kiều An, còn nhúng tay vào chuyện của bà.

Hoàng Thái hậu cũng không còn tâm trạng để tính kế tiếp nữa, nói: "Các ngươi đều lui ra đi."

Giọng nói băng lãnh, dọa Phúc Gia công chúa một trận.

Thấy tâm trạng Hoàng tổ mẫu không tốt, hôm nay thực sự không thuận lợi, Phúc Gia công chúa liền ra lệnh đưa hai tỷ muội Kỷ gia xuất cung.

Lần này Kỷ Nguyệt cũng không về Tạ gia, mà cùng Kỷ Dao về Kỷ gia.

Hai người dừng lại trước cổng nhà, Kỷ Nguyệt nói: "Vừa rồi không tiện hỏi muội, sau khi muội tỉnh rượu rốt cuộc phát sinh truyện gì? Thực sự là Thái tử điện hạ gặp được muội hay sao?"

Chuyện này quá mức phức tạp, liên lụy tới ba người Tống Vân, Dương Thiệu, Tống Diệm, Kỷ Dao không biết nên giải thích như thế nào, e rằng càng nói tỷ tỷ càng mơ hồ. Nàng lựa chọn giấu diếm, Thái tử điện hạ đã thành thân rồi, sẽ không gây ra hiểu lầm: "Hoàng Thái hậu mưu đồ bất chính, là Thái tử điện hạ xuất thủ tương trợ."

Kỷ Nguyệt kinh ngạc.

Trong ấn tượng, Thái tử không phải một trữ quân hiểu rõ lí lẽ, nhưng hắn ta lại cứu muội muội.

"May mà như vậy, coi như thoát được một kiếp." Kỷ Nguyệt nắm tay muội muội, "lần sau ngàn vạn lần không được hành sự lỗ mãng, tỷ tự có biện pháp, muội không cần gánh chịu thay tỷ."

Tỷ tỷ rất thông minh, đáng tiếc tỷ ấy không biết chuyện kiếp trước, Kỷ Dao chỉ hi vọng đời này tỷ tỷ có thể bình bình an an, nàng cười cười, "Được, muội nghe lời tỷ."

Kỷ Nguyệt liếc nhìn nàng một cái: "Cái bộ dáng này của muội, mẫu thân nhìn thấy lại hỏi han một phen....."

"thì nói không cẩn thận đụng đổ nghiên mực, những cái khác chỉ có muội biết tỷ biết."

Loại chuyện này cho dù nói cho mẫu thân biết, bà cũng không có biện pháp nào, chỉ càng thêm phiền não thôi, Kỷ Nguyệt giơ tay xoa đầu muội muội: "thật ngoan, nhưng chuyện này tỷ nhất định phải nói với tướng công, cũng không thể để Hoàng Thái hậu tiếp tục hồ náo như vậy!" Ánh mắt Kỷ Nguyệt chuyển lạnh, thực sự là vô cùng căm tức.

Nếu như là Tạ Minh Kha, có lẽ có thể nghĩ ra biện pháp ngăn chặn tận gốc, cũng nên chủ động xuất kích, không thể để Hoàng Thái hậu tiếp tục dùng mưu kế, như vậy quá bị động, Kỷ Dao đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên nghe thấy câu hỏi của tỷ tỷ: "Muội và Hầu gia...."

Trong lòng nàng có quỷ, nghe vậy giật thót: "Cái gì? Cái gì Hầu gia?"

Kỷ Nguyệt mỉm cười.

Kỷ Dao hơi đỏ mặt: "Vừa rồi tỷ tỷ muốn hỏi gì vậy?"

"Chuyện của muội và Hầu gia, tỷ vẫn luôn giấu mẫu thân, bản thân muội phải tự có tính toán, đừng có lơ mơ không rõ. Nếu như nghĩ kỹ rồi, vẫn là nên sớm bẩm báo cho trưởng bối mới phải."

"Ừm, muội biết rồi." Kỷ Dao gật đầu.

Kỷ Nguyệt không hỏi thêm, cùng Kỷ Dao đi vào gặp Liêu thị.

Kỷ Dao thầm nghĩ, hiện nay e rằng cũng không dễ mà hồ đồ cho qua, hắn đều hôn nàng rồi, còn có chuyện gì không dám làm nữa, kiếp này Dương Thiệu quá càn rỡ.

Lại nói sau khi hai tỷ muội rời đi, Tống Diệm muốn bồi Hoàng thái hậu về Từ Tâm Điện.

Nhưng Hoàng thái hậu lạnh giọng cự tuyệt: "Lão bà như ta không dám làm phiền ngươi đại giá? Tự ta trở về, ngươi muốn làm cái gì liền đi làm đi!"

"Hoàng tổ mẫu." Tống Diệm biết bà đang trách mình, nhỏ giọng nói, "Kỷ cô nương là muội muội của Tạ phu nhân, Tạ đại nhân giảng bài cho tôn nhi...."

"Vâng, Tạ đại nhân giảng bài cho ngươi, nhưng sau lưng thì sao? Y gặp mặt Tống Vân ở Vân Hòa Cư, chỉ có ngươi chẳng hay biết gì!" Hoàng thái hậu chỉ vào hắn ta, ngón tay đều có chút run rẩy, "trong cung này, chỉ có ta thực tâm đối đãi với ngươi, kết quả.... tốt, ta liền coi như không có đứa cháu như ngươi!"

"Hoàng tổ mẫu,"Tống Diệm nghe thấy bà nói lời tức giận như vậy, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi biết sai."

"Ngươi biết sai cái gì, trong mắt ngươi đã sớm không có Tổ mẫu là ta rồi, ngươi biến đi cho ta!" Hoàng Thái hậu bụm ngực, toàn thân phát run.

Tống Diệm thấy bà quá mức tức giận, cũng không dám nói thêm, chỉ có thể hành lễ cáo lui.

Trở về Đông cung, không khỏi có chút rầu rĩ không vui.

Thấy hắn ta không giống trước đây tiến lên ôm lấy mình, Kiều An âm thầm suy nghĩ, có lẽ ở Ngự hoa viên phát sinh truyện gì, nhưng nàng ta cũng không hỏi han, chỉ bưng một ly trà thơm mát tới: "Là đồ tiến cống, hôm qua Phụ hoàng lệnh cho người mang tới, thiếp đã thử qua, đặc biêt thơm mát."

Giọng nói thê tử ôn nhu, đã làm tiêu tan phân nửa buồn bực trong lòng hắn ta, Tống Diệm quay đầu nhìn, tiếp nhận ly trà: "Ngửi mùi thực sự không tệ."

"Đúng vậy, nghe nói lá trà sinh trưởng trên núi Vụ Sơn, buổi sáng sương trắng mịt mù, trên lá đọng lại những hạt sương." Cánh tay nàng ta chạm vào mu bàn tay hắn, "Điện hạ mau uống thử xem."

Tống Diệm liền uốn một ngụm.

"Thế nào?"

"Ừm, không tệ." mùi hương thơm ngát thấm vào miệng, lại có một chút vị đắng rất đặc biệt, hắn ta uống hết đặt ly trà xuống, đem thê tử ôm vào trong lòng, "còn phải ăn một chút đồ ngọt nữa."

Kiều An đỏ mặt, cụp mắt xuống.

Nàng ta luôn luôn yên tĩnh dịu ngoan như nai con, Tống Diệm cúi đầu hôn một cái, đụng vào cánh môi mềm mại, chỉ cảm thấy tâm trạng ngày càng bình thản, nói chuyện mới phát sinh với nàng ta.

"Tổ mẫu đối xử với ta rất tốt, nhưng ta lại ba lần bốn lượt làm bà thất vọng." Tống Diệm nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Kiều An, đầu đặt trên đỉnh đầu nàng ta, "trước đây ta phạm sai lầm, người khác không thèm để ý tới ta, chỉ có Hoàng tổ mẫu không rời không bỏ, nghĩ mọi biện pháp thay ta...."

Kiều An biết chuyện trước đây của hắn ta, Thái tử luôn bị người khác chỉ trích, bị người khinh thường, nhưng khi nàng ta gặp Thái tử, vẫn luôn cảm thấy hắn ta không xấu xa như vậy, hiện tại gả cho hắn ta, càng khẳng định suy đoán của mình không hề sai. Nàng ta ôn nhu nói: "Điện hạ là cảm thấy mình bất hiếu?"

"Lẽ nào không phải?"

"Nếu nói bất hiếu, vậy hôm nay biết rõ Hoàng tổ mẫu muốn đi xem cò trắng, Điện hạ lại bảo thiếp thân giả bộ thân thể không khỏe, không đi hầu hạ, vậy không phải cũng xem như bất hiếu sao?"

Tống Diệm ngơ ngẩn.

"Điện hạ biết Hoàng tổ mẫu không thích thiếp thân, nhưng vẫn luôn bệnh vực thiếp thân, Điện hạ đã sớm bất hiếu rồi. Nhưng thiếp thân biết, đó không phải sự thực. Trong "Chú giải của thập tam kinh" có giải thích, bất hiếu có ba điều, trong đó có ‘thấy phụ mẫu phạm sai nhưng không khuyên nhủ, khiến họ phạm vào bất nghĩa’, trong lòng Điện hạ thực ra là cảm thấy Hoàng tổ mẫu không đúng, cho nên mới ngăn cản, đó mới thực sự là hiếu thuận, cho dù để cho Phụ hoàng đánh giá, người cũng sẽ ủng hộ Điện hạ."

Nàng ta ngẩng đầu, trong mắt đầy nhu tình, từng chữ từng chữ tiến vào lòng hắn, nói lời cực kỳ tri kỷ.

Tống Diệm nói: "Nàng thực sự cảm thấy ta không sai?"

"Ừm, nhưng Thái hậu từ đầu tới cuối là Tổ mẫu của Điện hạ, tuyệt đối không thể quyên, đợi Thái hậu hết giận, thiếp thân cùng Điện hạ đi thăm Tổ mẫu, cầu xin bà tha thứ, có được không?"

Hoàng tổ mẫu vẫn luôn cảm thấy Kiều An không xứng với hắn ta, nhưng có được thê tử như nàng, hắn ta còn cầu mong gì nữa!

Cho dù chỉ vì Kiều An, hắn ta cũng phải phấn chấn lại, không thể khiến Thái tử phi là nàng trở thành trò cười được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.