Phòng triển lãm không người

Chương 1




1.

Tại quảng trường ở lối vào chính của Phòng triển lãm phong tục dân gian Mạc Hồ có một tác phẩm điêu khắc bằng đá có hình dáng trông giống như một cuốn sách.

Ba dòng chữ lớn màu đỏ tư.ơi được khắc trên tác phẩm điêu khắc bằng đá:

[Một. Các phong tục dân gian được trưng bày trong phòng triển lãm này hầu hết đều có yếu tố phong kiến và m.ê t.ín. Hãy tin vào khoa học và tham quan một cách biện chứng.]

[Hai. Tất cả các vật trưng bày hình người trong phòng triển lãm bao gồm những tác phẩm không giới hạn như những người giấy bị đâ.m (kim), em bé tr.eo cổ trên cây, x.ác ch.ết mi.nh h.ôn, cậu bé th.ắt cổ bằng dây thừng, các loại múa rối bóng, vân vân đều có sợi dây màu đỏ buộc ở cổ tay phải. Xin hãy phân biệt cho rõ sự khác biệt giữa chúng với khách tham quan.]

[Ba. Chuyến tham quan trong phòng triển lãm là một buổi biểu diễn có tương tác phong phú, nếu bạn cảm thấy s.ợ h.ãi, căng thẳng hoặc cảm thấy không thoải mái trong người hay những vấn đề tương tự trong suốt quá trình tham quan thì phòng triển lãm sẽ không chịu trách nhiệm tương ứng.】

……

Tôi cầm trong tay thiết bị dùng để phát sóng trực tiếp, nhắm thẳng vào tác phẩm điêu khắc bằng đá và quay lại.

Lần này tới đúng chỗ rồi nha!

Đến chính bản thân tôi cũng không ngờ mình chỉ tình cờ nghe nói tới chỗ này nên mới tới thử vận may ở phòng triển lãm phong tục dân gian này thôi, thế mà giờ lại cảm thấy thích thú hơn cả khi nghe lời đồn nữa!

Xem này, xem này, chỉ mới chiếu đến ba quy tắc này thôi mà khu vực bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp của tôi bỗng chốc đã bù.ng n.ổ rồi.

“M.ẹ n.ó, có cái thể loại phòng triển lãm như thế này thật cơ à?!”

“Chủ phòng nhớ chú ý an toàn nhé, sao tôi cứ cảm thấy có một chút mùi sợ kh.ủng kh.iếp ở đâu đây ấy nhỉ…”

“Đừng chỉ quay mỗi bên ngoài chứ, mau vào bên trong đi, anh Thiên đừng có nhát ch.ết!”

Nhìn sức nóng của phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt lên, tôi ở đầu bên này vui tới mức miệng không khép được lại nữa rồi.

2.

Tôi tên là Lưu Tiểu Thiên, hôm nay vừa mới tròn hai mươi hai tuổi, là một streamer nghiệp dư.

Nói là người streamer, nhưng thực ra là tôi vừa mới tốt nghiệp Đại học, vẫn chưa tìm được công việc gì, mà lại không muốn vô công rồi nghề ở nhà ăn bám người khác, nên dứt khoát thử mở một phòng phát sóng trực tiếp vừa để chơi, và cũng có thể kiếm được chút tiền cơm mà thôi.

Mở kênh được mấy tháng mà mãi vẫn chưa hot, cũng chẳng tìm được phương hướng gì khác nên phòng phát sóng trực tiếp cứ tiêu điều, vắng vẻ mãi như vậy.

Cho tới tận hai tuần trước, lúc tôi về quê tảo m.ộ cho ông bà, ngồi trên xe tiện tay mở phát sóng trực tiếp để cho mọi người xem một vài khung cảnh non nước và con người quê tôi, rồi lại kể thêm một vài câu chuyện về phong tục tập quán dân gian bản địa mà ông nội từng kể cho tôi hồi tôi còn nhỏ. Nhưng không ngờ, độ quan tâm bỗng nhiên lại tăng vọt lên hơn một vạn, chỉ mới tính lợi nhuận của một buổi tối này thôi cũng đã hơn cả số lợi nhuận cả hơn nửa tháng trước tôi kiếm được trên nền tảng này rồi.

Có không ít người để lại bình luận bảo rằng giọng nói của tôi â.m u, kết hợp cùng với khung cảnh không có nhiều ánh đèn, đồng ruộng và rừng cây trải dài ra vô tận cùng âm thanh vào buổi tối ở vùng nông thôn lúc phát sóng trực tiếp mà kể những câu chuyện về phong tục nông thôn cổ xưa như thế này thì vô cùng rù.ng r.ợn, làm người ta cảm thấy s.ợ h.ãi, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn nghe tiếp.

Cứ như vậy, tôi bỗng nhiên chuyển thành một streamer “li.nh dị” một cách kỳ lạ.

Nhắc tới li.nh dị, thực ra chẳng qua chỉ là kể một vài chuyện k.ỳ qu.ái đô thị hay là những lời đồn trong dân gian để l.ừa lấy tiền mà thôi.

Nhưng sau đó độ nóng cũng giảm dần theo thời gian, phòng phát sóng trực tiếp của tôi lại trở về trạng thái vắng vẻ như ban đầu.

Ngay khi tôi đang lo sốt vó sợ không giữ được fans thì tối một hôm nọ, bỗng nhiên một bình luận lọt vào mắt tôi:

“Chủ phòng đang ở Túc Thành đúng không? Ở vùng ngoại ô phía thành Bắc có một phòng triển lãm phong tục dân gian vô cùng qu.ỷ dị, anh đã từng nghe nói đến chưa?”

Tôi ngây ra một hồi.

Đúng là tôi đang ở Túc Thành, nhưng tôi chưa từng nghe nói đến ở đây còn có phòng triển lãm phong tục dân gian gì đó mà?

Không ngờ lúc tôi tìm trên mạng thì đúng là có một phòng triển lãm như vậy thật, không chỉ nằm ở vị trí ho.ang v.u h.ẻo lá.nh mà đến cái tên cũng kỳ lạ, tên là cái gì mà “Phòng triển lãm phong tục dân gian Mạc Hồ”.

Mà lại còn mở cửa kinh doanh hai mươi tư giờ trong ngày!

3.

Chỉ là những thông tin về phòng triển lãm này trên mạng quá ít ỏi, tôi cũng không thấy ở mục bình luận có ai gợi ý nơi qu.ỷ dị nào khác, suy đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định mang theo thiết bị phát sóng trực tiếp tới phòng triển lãm kia thử vận may xem sao.

Được nước nào hay nước đó đi, nói không chừng còn có thể làm phòng phát sóng trực tiếp ch.ết đi sống lại thì sao?

Tôi gọi xe đi hơn hai mươi kilômét từ khu vực nội thành với đường xá quanh co vô cùng thuận tiện cho giao thông, khó khăn lắm mới tới được trước cửa phòng triển lãm, tới rồi thì lại ngơ người với khung cảnh trước mắt.

Cửa lớn mở toang, nhưng bên trong thì tối đen như mực, trừ mấy ngọn đèn ít đến mức gần như không có soi sáng mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ đường đi thì rõ ràng là không hề có bóng người nào.

Hơn nữa, nhìn vào bề ngoài phòng triển lãm này thì có thể thấy là nó vô cùng cũ nát rồi, đừng nói là mở cửa 24 giờ, bây giờ mà ai nói với tôi chỗ này đã đóng cửa được ba năm rồi thì tôi cũng tin nữa.

Trong lòng tôi vừa suy đoán, tay vừa mở phòng phát sóng trực tiếp, bắt đầu giới thiệu vài câu với các cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp.

Sau khi đi vào từ cửa lớn, tôi bước vào một quảng trường cỡ nhỏ, ở chính giữa có đặt một tác phẩm điêu khắc bằng đá.

Ở đằng sau bức tượng điêu khắc bằng đá là một kiến trúc có hình dạng giống như một ngôi nhà kiểu Tây, có ba tầng, trông khá lớn, chỉ là không biết độ rộng sâu của nó là bao nhiêu, tất cả cửa căn nhà đó đều đóng chặt, bên trong hắt ra ánh sáng le lói.

Một bên của cửa phòng triển lãm, ở góc của quảng trường còn có một căn phòng nhỏ, bên trên căn phòng có ghi “Quầy bán vé”, bây giờ đang sáng đèn.

“Có người sao?”

Trong lòng tôi yên tâm hơn một chút, đi về phía bên đó.

Thế nhưng khi đi tới trước cửa căn phòng nhỏ đó thì tôi mới kinh ngạc phát hiện ra bên trong tuy có ánh đèn nhưng không hề có một bóng người, chỉ có một ô cửa sổ, trên chiếc bàn trước ô cửa có để hộp sắt cùng với vé.

Mà bên ngoài căn phòng có treo một tấm biển dọc lo.ang l.ổ gỉ sét.

4.

“Hướng dẫn thu vé của Phòng triển lãm phong tục dân gian Mạc Hồ”

[Một. Phòng bán vé này là điểm bán vé tự phục vụ và không có nhân viên bán vé. Vui lòng không mua vé từ bất kỳ nhân viên nào. Nếu phát hiện có người khác đã mua vé bằng phương thức này, vui lòng đốt vé ngay lập tức và rời khỏi phòng triển lãm bằng lối thoát hiểm dưới lòng đất của phòng triển lãm.]

[Hai. Giờ mở cửa của phòng triển lãm là 00:00 - 24:00, vui lòng không ở lại phòng triển lãm ngoài khoảng thời gian này.]

[Ba. Phòng triển lãm được hợp thành từ bốn bộ phận, vé vào các khu triển lãm khác nhau cần được mua riêng. Mức giá cụ thể được liệt kê dưới đây:

Nhà Truyền Thống (Vật Ch.ết): 5 tệ

Nhà Truyền Thống (Phi Nhân Loại): 6 tệ

Nhà Phương Tây: 8 tệ

Nhà Hiện Đại: (đang thi công xây dựng): 3 tệ

Vé trọn gói: 21 tệ

[Bốn. Phòng triển lãm chỉ hỗ trợ thanh toán bằng tiền mặt. Quý khách vui lòng tự mình bỏ tiền vào hộp sắt và xé các biên lai vé tương ứng ở trong tập vé. Vui lòng không xé vé mà không trả tiền hoặc vào cửa mà không có vé, nếu không phòng triển lãm sẽ không đảm bảo rằng bạn sẽ được bồi thường tương ứng dưới các hình thức khác trong thời gian tham quan.]

[Năm. Vui lòng vào từ lối vào tương ứng được giới thiệu trên vé, người chơi mua vé trọn gói xin hãy vui lòng tham quan theo tuần tự Vật Ch.ết - Phi Nhân Loại - Phương Tây - Hiện Đại.]

[Sáu. Tác phẩm triển lãm trở về phòng triển lãm không cần phải mua vé, xin hãy giữ lấy cuống vé và đi vào bằng lối vào C1, đồng thời trả phép với nhân viên quản lý đúng hạn.]

[Bảy. Toàn thể nhân viên của Phòng triển lãm phong tục dân gian Mạc Hồ chúc bạn có chuyến tham quan vui vẻ.]

Quầy bán vé không người?

Tôi thò đầu vào bên trong, quét mắt nhìn một lượt vào căn phòng nhỏ bên trong, ngoài bàn ghế trông không cùng hộp sắt và vé ra thì không còn gì khác.

Có ba bốn tờ tiền nằm trong hộp sắt, cùng với hai đồng xu lẻ. Những cuốn vé bên cạnh hộp sắt được chia thành năm chồng, mỗi chồng có màu sắc khác nhau, bốn chồng đầu tiên lần lượt được đánh dấu các chữ 5 tệ, 6 tệ, 8 tệ và 3 tệ, chồng vé màu đen cuối cùng thì tôi không nhìn thấy chữ ở bên trên, chắc đó là vé trọn gói.

Lần này toang rồi, tôi lại không mang theo tiền mặt, mà đã là thời đại nào rồi cơ chứ, làm gì có ai ra ngoài lại còn mang theo tiền mặt để mua vé? Sao đến cái mã QR cũng không biết dán một tờ ở đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.