Phong tiễn

Chương 9 : Chương 9




8.

Âm thanh bên tai ù ù, gió thổi rát mặt, thân ảnh sư nương trước mặt đang phóng lớn, dã nhân đúng thật là dã nhân, bạo phát kinh khủng, chưa đến 1 giây, y đã đuổi đến.

Bây giờ là lúc so thực lực cá nhân, sư nương với y 1 trước 1 sau, bay trong thành phố đầy rẫy chướng ngại, vô cùng nguy hiểm. biết là nguy hiểm, nhưng y không dám giảm tốc, tốc độ dã nhân đã được đẩy đến tối đa, vậy mới bắt được cái bóng của sư nương, còn đuổi kịp đúng là mơ không nổi.

Sư nương như cá gặp nước, vô cùng trơn trượt. lướt qua những tòa nhà cao vút, tránh cả những phi hành khí đầy rẫy trên không, linh hoạt thoải mái, làm ra những động tác mà y còn chưa từng nghĩ đến. hóa ra phi hành còn có thể tiêu sái dễ dàng đến thế, so với y thô thiển chật vật, nhìn có chút nực cười.

Nhưng sư nương chỉ là đấu với tiểu đồ đệ, cũng háo thắng như vậy. đôi chân sư nương phi hành, tạo ra những vệt đỏ kéo dài như 2 đường chỉ, là hồng tinh thạch, tinh thể năng lượng cực kì đắt đỏ. cái này có tiền cũng chẳng dễ mua, thứ này là của thế gia lũng đoạn, dân thường như đỗ khắc, dùng lắm là lam tinh thạch mà thôi. Dã nhân của y dùng lam tinh thạch, từ động cơ phụt ra năng lượng hình ống, để lại những vệt lấm tấm như băng phiến, coi như là tinh phẩm rồi, là hàng người ta tặng đem ra dùng, bình thường chẳng dám xa xỉ đến thế. Nhưng nhìn sư nương mà xem, đua chơi cho vui cũng là hồng thạch a.

Phi hành 1 lúc, y đã thở hồng hộc như kéo bễ, mồ hôi như hạt đậu vừng. phi hành đường dài tốc độ tối đa, còn tránh chướng ngại liên tục, bao nhiêu tài nghệ đem dùng hết, cái gót sư nương còn chưa thấy đâu. giờ y phục sát đất, phần thưởng gì đó vất sau đầu, 1 cỗ khí nóng tràn đầy lồng ngực, thiêu đốt trái tim, cả người y nóng ran, bao nhiêu lâu rồi không thoải mái thế này.

y bắt đầu nhớ hoang dã, lục lọi kí ức sống còn vụn vặt, nhớ những lần liều chết đột phá hiểm cảnh, nhớ bao lần bị hung thú đuổi giết. lúc đó sinh tử cách nhau gang tấc, sao miệng mình vẫn luôn cười, vì sống chết không còn quan trọng, hung thú trở thành đồng bạn, giúp ta chui rèn chiến ý trong lòng, rèn ra ý chí vững như bàn thạch.

Trong lòng nhẹ hẫng, y hú dài 1 tiếng, như trước kia thu hút dã thú theo mình, tranh thủ cho đồng bọn bên cạnh 1 phần sống sót, bởi vì mình tự tin vào bản thân, bởi vì chứng minh cho thiên hạ thấy, sư phụ có tài dạy ra đệ tử giỏi giang, không làm nhục mệnh.

Sư nương nghe tiếng hú của y, ngoái lại nhìn, cười càng rạng rỡ, làn da màu đồng của y bắt đầu xạm đen lại, gân máu nổi lên đã không còn thấy rõ, chỉ có màu đỏ trong mắt càng đậm. tiểu tử ngươi giỏi lắm, trong lúc này mà đột phá. Liêm gia luyện thể tầng thứ 8, hắc đồng nhân, liêm thanh coi như có truyền nhân rồi, không uổng 1 đời tài hoa sống lỗi.

Nhìn sư nương cười mà ngây ngẩn, lúc đầu gặp sư nương đã lạnh ngày càng lạnh, vậy mà giờ rất hay cười, cười càng ngày càng tươi. Dung nhan như sư nương, cười với y thì không sao, y da cứng, chịu được đao phong, chứ lộ ra ngoài, không phải là họa thủy hay sao, lát nữa về phải nhắc sư nương 1 chút mới được.

Đang nghĩ vớ vẩn, mắt y trừng lớn, miếng rít lên,

“sư nương, cẩn . . .”

Tiếng cuối còn chưa thốt ra, trong tích tắc mọi thứ như chậm lại. trước mặt sư nương 1 cái tàu phi hành chở khách vụt ra từ trong 1 góc khuất bị tòa nhà che mất. khoảng cách quá gần đã không kịp né, khóe mắt y như muốn rách nhìn thành tàu sát rạt khuôn mặt sư nương, cách chỉ 1 đốt ngón tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.