Phong tiễn

Chương 44 : 44




43.

Liêm thanh đạo tràng, phong vân cuồn cuộn. cột năng lượng to bằng cả thân người, phóng lên từ địa đạo trong lòng đất, chọc thủng trời mây, sư nương ôm đao ngồi xếp bằng 1 bên, thân thể lơ lửng trên không, mắt nhắm nghiền, khuôn trang như tạc.

“muộn mất rồi”

Đỗ khắc lắc đầu, việc sư phụ năm xưa giao phó, chỉ tiếc, sư đồ tính, tính tới tính lui, không đấu lại sư nương.

Cả thành tứ xuyên là 1 “linh vực”, đạo tràng của sư phụ chính là “nhãn”, năm xưa sư phụ dựng đạo tràng ở đây, ngoài mặt tìm tung tích của đại ca, còn là thủ vệ nơi này.

Sư phụ giao nơi này lại cho y, lúc sư nương tìm đến, y đâ ngờ ngợ, sư nương đến ý đồ cũng không thèm che giấu, đúng là không giấu y cái gì, bởi vì y đa nghi, do y không hỏi.

Nhưng sư phụ và y đều lầm, tính sai rồi, sư nương mở hắc môn cơ bản không cần địa đồ, càng không cần bảo vật. sư nương lợi hại hơn sư phụ nghĩ nhiều, hắc môn, sư nương muốn động, thì động thôi.

Y tìm thấy trịnh nghi bất tỉnh, nằm 1 xó đang ngái ngủ, ngủ đến chảy dãi, thở phào. y lợi dụng nàng ta cản sư nương, làm chậm 1 chút thôi cũng được.

Bản thân đúng là phường hạ lưu, cũng may sư nương lưu tình. nếu trịnh nghi mà mất mạng, y không hối hận, nhưng sẽ dằn vặt cả đời. y tính sai, nhưng đúng 1 điều, sư nương vì y, mà tha cho trịnh nghi, xem ra, vẫn còn cơ hội.

“đỗ khắc ngươi đúng là đồ khốn”

Khương liên đỡ lấy trịnh nghi, lại vác theo tống y, cả người lảo đảo, cũng may công sức luyện tập trước kia không bỏ phí, vẫn lôi được 2 thân người. nơi đây sắp thành bình địa, cô và 2 người kia chỉ là gánh nặng, tránh được thì tránh xa 1 chút.

“lão đại, huynh đừng lo, huynh là đồ khốn, ta làm đồ khốn cùng huynh”

“mã tà, có ai bảo ngươi, không có tài ăn nói chưa”

Đỗ khắc cười khổ, siết đao trong tay, cột năng lượng càng lúc càng sáng rực, đã sắp chuyển màu, đợi đến lúc nó chuyển hoàn toàn thành màu đen, hắc môn sẽ mở. y vội, nhưng y phải chờ, thứ y đợi còn chưa đến.

Có tiếng nổ lớn, từ xa xuất hiện vô số điểm đen, là quân đội, dễ đến mấy vạn người. quân đội lần này là dốc toàn bộ binh lực ở thành tứ xuyên, có tàu lớn, có chiến xa, còn thêm trọng pháo , tất cả hỏa lực đều mở ra, toàn bộ xạ kích vào cột năng lượng khổng lồ.

Khí thế dọa người, nhưng đều vô ích, cột năng lượng vẫn trơ trơ ở đó, đến cả trọng pháo bắn vào chỉ để lại chút gợn sóng mà thôi.

“thứ này làm sao phá được”

“kiên trì”

Tần phỉ nhìn đỗ khắc, không hiểu “kiên trì” nghĩa là làm sao. Thị lo lắng, nhưng thị đã chọn y, y ở lại, tần phỉ sẽ cùng y chiến đấu, người dạ thành là như vậy, chọn chủ, chỉ chọn 1 lần.

Lần này lại có thêm người đến, số lượng so quân đội ít hơn nhiều, chỉ có vài trăm, phi hành riêng lẻ, nhưng nhìn ra thực lực, là cao thủ nhân gian. Tần phỉ híp mắt nhìn qua, đều là cao thủ đêm đó từng giao thủ.

Họ đến, không ai bảo ai, sát cơ ẩn hiện, đỗ khắc hành lễ, họ cúi đầu với y, cuối cùng đã biết y là người bắn pháo hiệu. nên lần này, họ đến vì y, nhưng chiến đấu vì tồn vong đại địa, họ là người của bát tộc.

Trần lâm máu nóng đỉnh đầu, kẻ dùng đao này, đêm đó để lại y ấn tượng cực sâu, hắn bước ra cúi đầu gập tay, dùng kính nghi mà đối đãi,

“trần lâm, trần gia”

“trần gia bắc ải”

“đúng vậy”

Lời nói ra bao kẻ giật mình, đỗ khắc cũng giật mình. trần gia không quản chuyện nhân gian, có bao giờ rời bắc quan nửa bước, không ngờ lại gặp người trần gia ở đây. phù điêu hình ngọn giáo kia, tuổi tác không lớn, dễ là thiếu công tử của trần gia có chăng.

“lão đầu tử là gì với ngươi”

Gọi phụ thân là lão đầu, chẳng có mấy người, khách đao tuổi trẻ tài cao, hắn đúng là không phục nhầm người, lần này đi 1 chuyến ra ngoài, không uổng phí,

“tiểu đệ tài mọn, là con trai thứ 3”

Ra là vậy, mọi người vỡ lẽ, xem ra trần gia bên ngoài mặt lạnh, cũng không vô nghĩa tuyệt tình, lão đầu tử, trần phong, trần đại soái, thống lĩnh trần gia 60 vạn đại quân. Con trai ông ta ở đây, trần gia đã nhúng 1 tay vào.

“mọi người mau nhìn, cột năng lượng”

Khương liên thét to, sợ hãi đến mặt trắng bệch, năng lượng bắt đầu biến đổi, từ cột hình trụ, thu gọn lại thành 1 cái đĩa tròn, vành tròn hoàn hảo, mỏng như tờ giấy, dần phình to ra, lúc đầu to cỡ 1 cái sân, giờ có thể nuốt chửng cả tòa nhà.

Đỗ khắc ngưng trọng, hắc môn cuối cùng đã mở, thứ từ đó bước ra, tuyệt đối không để nó ra khỏi nơi này,

“trần lâm, ngươi là người bắc ải, phải làm gì, rõ còn hơn ta, đến lúc liều mạng rồi”

Lời của y rõ ràng rành mạch, không chỉ là nói với trần lâm, bát tộc cao thủ sát khí bung ra. thành tứ xuyên không như đêm đó, không có người dạ thành, dân chúng đã rời khỏi từ lâu, chỉ còn họ và 1 cánh quân, chắn giữa thứ này và đại địa, nơi đây giờ là chiến trường.

Như y nói, đánh không cần giữ, liều mạng.

Đỗ khắc nhìn mà cảm thán, đại địa quả nhiều cao thủ, đây còn chưa phải tất cả đi. nơi này vốn không cần y, chiến trường không phải nơi dành cho vũ lực cá nhân. hơn nữa, y còn việc phải làm, y vận đao trong tay, hướng thân người trôi nổi phía xa kia mà phi hành.

sư nương, để người đợi lâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.