Phong tiễn

Chương 41 : 41




40.

Sàn kim loại từ từ hạ xuống, tiếng động cơ vận hành rất êm, không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở nặng nề. khương liên nhắm mắt, cố chèn đi thứ cảm giác ghê tởm mỗi lần đến đây, trong đầu cô chỉ có tiếng gào thét đau đớn, tiếng máy móc lạnh lẽo vô hồn.

1 tiếng tích nhẹ vang lên, cửa kim loại nặng nề mở ra, khí lạnh tràn vào, khương liên rùng mình 1 cái, bước vội ra, gạt 1 cái cần lớn, không gian tối mịt phía trước sáng bừng lên, soi rọi cảnh tượng mà theo cô, địa ngục nhân gian.

1 không gian ngầm rộng lớn hút tầm mắt, chia làm 10 dãy, mỗi dày 1 hàng giường kim loại, phía trên đều có 1 người nằm, họ nằm im bất động, dây nhợ cắm đầy người, đôi mắt đỏ tía nhắm nghiền, nhìn qua như xác chết, bên cạnh họ có 1 máy thở phồng lên xẹp xuống, cho biết họ vẫn còn sống, sống trong địa ngục.

Hô hấp của 3 người kịch liệt thay đổi, khương liên không nhìn thấy mặt mũi họ, nhưng hẳn là rất khó coi, là tức giận, là ghê tởm, cô cũng từng như vậy, khi lần đầu tiên chứng kiến nơi này.

Liên minh bỏ người, khương gia bỏ sức, thật nực cười. liên minh không muốn bẩn tay mình, sau khi phó mặc mọi thứ khương gia, không đòi không hỏi, thậm chí không cho người đến ngó qua 1 lần, là khương gia bao năm tự mình xoay xở, liên minh chỉ muốn kết quả.

Nhưng khi đế quốc ngấp nghé, khi dạ thành nhúng tay, liên minh vất bỏ khương gia, chôn vùi tất cả.

“nơi này . . . là thứ gì ?”

Hắc nữ nhân nhịn không được mà lên tiếng, khương liên tìm 1 góc ngồi xuống, đêm nay quả thật mệt mỏi, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng, cô pha 1 ấm trà lạnh, tự châm cho mình 1 ly, mỉm cười,

“dạ thành lợi hại, không chỉ dạ thành, dị tộc đều mạnh mẽ phi thường, nhân loại so với dị tộc, đã thua thiệt từ khi sinh ra, để bù đắp khiếm khuyết đó, vậy phải làm sao ?

Chúng ta ở nơi này nghiên cứu, đem thân thể nhân loại kết hợp với tinh thể năng lượng, giống như dị tộc, là hấp thụ trực tiếp, tạo ra 1 chủng người mới, có thể đọ cùng dị tộc.”

“kết quả ?”

“thành công 1 nửa, nhanh thì 1 tháng, nhiều lắm là 1 năm, dù sao cũng là thân thể nhân loại, không chịu nổi”

Cô cười nhạt, nhìn hắc nữ nhân và thiết diện nhân tò mò khám phá, lắc đầu, nơi này âm lãnh, tay cô run rẩy, đưa trà lên miệng, đao đầu lĩnh nãy giờ im lặng đứng cạnh cô, đột nhiên bước đến nắm lấy tay cô hạ xuống,

“không uống được thì đừng uống”

“ta . . “

“nơi này không chỉ có nhân loại, đúng không ?”

Lời này nói ra, 2 người kia thoáng sửng sốt, tất cả ánh mắt đổ dồn vào cô, cô hít sâu 1 hơi, cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, khó khăn thở ra,

“cũng không thể thực hành trên giấy, có dị tộc, tất cả dị tộc mà chúng ta kiếm được”

“người ở đâu ra ?”

“bắt về”

Cuối cùng cũng nói ra được, lòng nhẹ như không, cô đón nhận sát khí rừng rực của họ, họ đang rất tức giận, muốn bóp chết cô, cũng được thôi, trà cô cũng châm xong rồi. ánh mắt cô mông lung nhìn quanh quất, khu nghiên cứu hiện đại bậc nhất liên minh, bao nhiêu tiền của cùng công sức của bao thế hệ, chỉ là cái lò mổ nhuốm máu không hơn, cô sẽ không nói đỡ cho khương gia.

“giúp ta tìm người”

Đao đầu lĩnh đẩy người cô đứng lên, cô choáng váng suýt ngã, đành tựa hẳn vào người y mà bước đi, y xốc cô đến màn hình điều khiển chính giữa phòng, khương liên mặt mũi mờ mịt nhìn y, y không nhìn cô, giọng trầm xuống,

“nhân loại ở đây, là những người nào ?”

“9 phần là người liêm gia”

“tại sao ?”

“người liêm gia trời sinh căn cốt, sức khỏe hơn người, nếu kết hợp liêm gia luyện thể, năm xưa còn có thể đánh ngang tay dị tộc, chúng ta từ lúc bắt đầu, đã chọn người liêm gia”

Khương liên trả lời theo bản năng, cuối cùng cũng nhận thấy giọng điệu y thay đổi, y từ lúc mới vào xúc cảm không lộ, cuối cùng xung động, cô mơ hồ cảm thấy bắt được gì đó, nghi hoặc nhìn y.

“mở cho ta xem danh sách”

“nhiều như vậy . . .”

“làm đi”

Giọng y cứng rắn như ra lệnh, cô vô thức mà làm theo, danh sách dài dằng dặc hiện ra, bao năm lưu trữ, con số không hề nhỏ. hại người, đã hại đến nhiều người như vậy rồi. khương liên bất giác cảm thấy xấu hổ, nước mắt rơi xuống.

Chẳng để ý đến cô bên cạnh thổn thức, y chú tâm tìm, tìm rất lâu, cũng không cần cô giúp. y lẳng lặng đứng đó, dáng vẻ hao gầy bất động như tượng đá, phong ba không chuyển, nắm tay siết chặt cán đao, tìm từng người 1, những khuôn mặt xa lạ lướt qua tâm trí y, y nhìn rất rõ.

Khương liên nhìn y, có chút thất thần, nước mắt không lau, lặng lẽ đứng bên cạnh y, cùng y nhìn người, chẳng hiểu sao lòng dâng lên xúc cảm, nam nhân, thiên hạ sau này, sẽ là của y.

“là người này”

Lời của y khiên cô sực tỉnh, cô nhìn lên màn hình, chỗ ngón tay y chỉ vào, thiếu niên liêm gia còn rất trẻ, người chưa từng gặp, mơ hồ nhận ra, khương liên rất giỏi nhớ người, người cô gặp sẽ không quên, bên cạnh có 1 dấu đỏ, cô cảm thấy bụng mình cuộn lên,

“cơ thể không tương hợp, đã xử lí rồi”

“xử lí thế nào ?”

“đốt rồi”

“đốt rồi ? đốt rồi thì tốt”

Chữ “tốt” mà y nói, nghe chẳng tốt tí nào, mũ bảo hộ hạ xuống, cô nhìn mặt mà giật mình,

“là ngươi”

Đồ đệ liêm thanh, thiếu niên đêm đó, sao có thể quên được. có điều y bây giờ, so với lúc đó như 2 người hoàn toàn khác nhau. khuôn mặt vẫn vậy, mắt sâu như nước, thiếu niên có chút non nớt già dặn, giờ thoát thai hoán cốt, khiến cô sợ hãi.

Vậy ra, đây mới chính là con người y, ẩn giấu thật sâu.

“sư phụ tìm huynh, đã tìm rất lâu, ta gọi huynh 1 tiếng ca”

Y đưa tay chạm lên khuôn ảnh thiếu niên trên màn hình, đầu y gục xuống, lẩm nhẩm như nói với chính mình.

Không gian xung quanh như chậm đi, y ở đó 1 mình 1 cõi, không ai làm phiền y. y thì thầm kể 1 câu chuyện xưa, nói với người không tồn tại. khương liên không hiểu y nói gì, là cổ ngữ của nhân gian, cô chỉ biết, khi nói xong rồi, cự thú bước ra, không biết là phúc hay họa của nhân gian.

“nơi này, hủy cả đi”

“được”

Cô đang đợi câu này của y, những người này tỉnh dậy, sẽ trung thành với ai họ thấy, nhưng y không cần, vậy thì hủy đi, cơn ác mộng giày vò cô mỗi đêm, để nó chôn cùng khương gia đi.

Khương liên lục tìm 1 con dao năng lượng, hít 1 hơi sâu, nơi này không thể tự hủy, tất cả đều dựa vào mình, cô bước đến chiếc giường kim loại đầu tiên gần nhất, bàn tay run rẩy nâng dao lên,

“cô dẫn, ta làm”

Vẫn là y hạ tay cô xuống, vung đao lên, hủy đi hệ thống hỗ trợ sự sống, phá đi tinh thạch bên trong, cài đặt địa lôi, đều 1 tay y lo liệu. mặt y lạnh lẽo, vui buồn không lộ, bao nhiêu người thì bấy nhiêu đao, để chắc chắn rằng không gì còn lại, như cỗ máy hình người, tiện việc quen tay.

Cho đến khi họ đứng xa nhìn lại, đình viện nổ tung từ phía dưới lên, chỉ còn là 1 đống đổ nát lõm sâu, mọi thứ đều cháy rụi.

“sau này ngươi định thế nào ?”

“sinh tồn”

“sư nương kia của ngươi . . .”

“ta là con của long triều thiên”

“hả ?”

Đang nói về dự định tương lai, sao đảo 1 phát cô theo không kịp, bộ cô bỏ qua bước nào sao. lời của y nhẹ nhàng như dẫn, cô nghe vào như sấm nổ bên tai. chuyện năm xưa vội vàng rối rắm, người trong cuộc còn mơ hồ không rõ, cô còn chẳng đến được cái ngoài cuộc kia. cơ hồ phỏng đoán, âm đoạn cũng nhiều, thật không nhờ, y xác nhận nghi vực lớn nhất của cô, long thiếu, long đại thiếu gia.

“ngươi nói ngươi là . . .”

“cũng là vương của dạ thành”

“cái gì ?”

Vế trước còn nhiều điều để nói, vế sau chẳng phải hái sao trên trời, tên tiểu tử này rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật, khương liên đần mặt, tên lưu manh gian xảo, giờ ai mới là kẻ hạ lưu.

“ai nhận ngươi là vương ?”

“không phải vì thế mà muội theo ta sao ?”

“câm miệng”

Tần phỉ nổi điên, đỗ khắc thấy mà cười lớn, tâm trạng y đè nén, không dễ gì cười phá 1 trận, cười người, cười mình, tiếp theo, phải đối mặt với sư nương thế nào đây.

Đất trời có đảo lộn, sư nương vẫn là sư nương của y, với y không đổi, chỉ sợ, sư nương không nhận người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.