Phong tiễn

Chương 39 : 39




38.

Trịnh nghi vừa quệt mồ hôi trán vừa đảo mắt về phía đỗ khắc, liếm liếm môi, đỗ khắc nhìn mà phát lạnh. Cái phi hành khí trịnh nghi mang theo, như 1 phòng thí nghiệm nhỏ, còn có cả nệm gối chăn mền, chính là thời gian tới ăn dầm nằm dề ở đây, ám ảnh y.

“ngươi không cần phải lo, ta không phải tự đề cao bản thân, nhưng ở tứ xuyên thành này, nghiên cứu về dị tộc, không có người hơn ta, ngươi vào tay ta, tỉ tỉ đây sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi thật tốt”

Cô ta thấy đỗ khắc nhìn mình như như nhìn quỷ, nhẹ giọng trấn an, ấn tượng ban đầu thật không tốt a. hôm đó đúng là cô ta có hơi nóng vội 1 chút, làm quá tay, khiến đỗ khắc lòng sinh cảnh giác, giờ muốn xóa hiềm nghi thật không dễ.

“có cái này cho ngươi, ta lợi dụng sư nương ngươi sơ ý, lấy 1 sợi tóc, thử luôn rồi, nàng ta với ngươi không cùng huyết thống a. thật tiếc, ta còn tưởng là mẫu tử chi huyết, lôi ra 1 hồi chuyện xưa, rốt cuộc chẳng có gì, đúng ra sư đồ hệ”.

Đỗ khắc trợn mắt, nữ ma quỷ chứng nào tật nấy, việc tốt chưa thấy đâu, việc xấu đầy mình. trong lòng đã đẩy mức độ nguy hiểm của trịnh nghi lên cao nhất, đến sư nương mà còn không tha, y hoài nghi, đêm nằm mộng, có khi sẽ bị nữ nhân này ăn sạch đến 1 tấc cũng chẳng còn.

Nhưng chuyện y với sư nương, thì ra là vậy, đỗ khắc ngửa đầu nhìn trời mây, thở ra 1 hơi dài, “thật may”.

Trịnh nghị chớp mắt, cười gian, “không ngờ a đỗ khắc, ngươi mà cũng, a ta hiểu mà, nàng ta quả thật . . .”

Nói còn chưa xong, đỗ khắc đã chồm lên, bàn tay bóp chặt lấy hàm nàng ta. trịnh nghi sợ đến cứng người, giết người diệt khẩu ? nàng ta trước giờ thấy đỗ khắc sợ mình, mà quên mất y là ai, là cái loại người tay vấy máu tanh không chớp mắt. trịnh nghi chảy nước mắt, dù sao cô ta còn nhỏ tuổi, tinh ranh 1 chút hơn người, nhưng đời người chưa trải, là quen bỏ cứng ăn mềm, vốn chẳng có chút kinh nghiệm nào.

Đỗ khắc thấy trịnh nghi xụi lơ, người mềm nhũn, y hoảng hồn buông tay. bàn tay thả ra, để lại trên mặt trịnh nghi năm dấu đỏ. quá tay rồi, lực đạo y lớn, lại vừa đột phá không lâu, may còn chưa bóp chết cô ta.

Y biết mình sai, ngồi dậy, chân xếp bằng, cúi đầu tạ lỗi. trịnh nghi quệt nước mắt, ủy khuất nhìn y, người 1 bụng chửi. cô ta cũng không phải tự mình đến, được người cầu cạnh, lại là đỗ khắc, mới ngự giá quang lâm, hạ mình đến đây, lại đối tốt với y như thế, đúng là lấy oán báo ân.

Càng nghĩ càng không đúng, trịnh nghi nước mắt lã chã rơi, đáng thương vô cùng, ôm mặt nức nở. đỗ khắc méo mặt, đánh người dễ, dỗ người khó, khóc thành thế này biết làm sao. đời y, đúng là có nghiệp với nữ nhân,

“đừng khóc nữa, ta mang đao quy ra tạ lỗi, sẽ không động đến ngươi”

“đao quy cái còn khỉ, là ngươi nợ ta ân tình”

“phải, nợ ngươi ân tình, ngươi nói xem”

“sau này, bất luận thế nào, không được phụ ta”

Câu này nói ra đầy ẩn ý, nghe ra không hợp. đỗ khắc nhắm mắt, y trước giờ không nợ người khác, trịnh nghi người đầy tật xấu, bụng dạ không sâu, y gật đầu.

“được”.

Chữ “được” này đỗ khắc nói ra, rất nặng. trịnh nghi mắt đảo 1 vòng, nói bừa, không ngờ bức được y, đỗ khắc làm người thế nào, trịnh nghi hiểu được nông sâu. y ngồi đối diện cô, chân y xếp lại, người y thẳng, mắt nhìn vào cô, thần tình nghiêm túc.

Trịnh nghi cũng không ngốc, cái tên quỷ dị đa đoan, còn tưởng tranh thủ của ngươi chút lợi lộc, hừ lạnh,

“có việc muốn nhờ ?”

“việc ta hồi phục, ngươi giữ trong lòng, không được nói ra”

Trịnh nghi ngạc nhiên, sực người bừng tỉnh,

“thật không ngờ, thương thế ngươi nặng như vậy, hôm trước hôm sau đã phục hồi. ta nói này, đỗ khắc ngươi không phải là thần tiên đấy chứ, thần tộc”

“mới được 5 phần”

5 phần cái gì, nếu là người khác, còn không nổi trở mình. theo như được kể lại, cô nghĩ y hẳn là liệt người tàn phế luôn rồi. cô mang theo cả gia tài đến đây, ôm không bao nhiêu hy vọng, cái tên dị biệt này, đúng là càng ngày càng làm người kinh ngạc. thiên hạ nhất nhân, cô theo hắn, đúng là không sai.

“đỗ khắc, quái dị như ngươi, đúng là có 1 không 2 trên đời, còn nhớ lần trước ta bảo ngươi đột biến không ? hôm đó quả sơ xuất, tìm hiểu kĩ, trên người ngươi mang rất nhiều đặc tính của các dị tộc khác, đều là đồ tốt. nhưng nổi trội nhất, là của lam nhãn tộc, ta hoài nghi, đỗ khắc, ngươi là người dạ thành”.

“tại sao ?”

“khả năng hồi phục siêu phàm.

nói sơ 1 chút, như người xa tộc gân cốt cứng cáp, mình đồng da sắt. người xích tộc thân thể đàn hồi, đầy lực bạo phát. còn trời sinh yêu dị, chính là bạch lâm, bạch thố tộc, nữ nhiều nam ít, người ta nói nữ nhân bạch thố tộc sinh ra trên thân thể có mùi hương, u mê hoặc chúng. Ngược lại, hắc lâm lại là dương thịnh âm suy, cơ cốt dẻo dai, cực kì bền bỉ, nghe đồn ném 1 kẻ hắc lâm vào hoang mạc, dăm ngày nửa tháng không ăn uống, vẫn còn sống nhăn.

Dị tộc so lợi hại, hơn nhân loại rất nhiều, vậy lam nhãn tộc đệ nhất tộc có cái gì, chính là năng lực tự phục hồi hơn hẳn các tộc khác. ngươi cũng biết, dị tộc có thể hấp thụ tinh thạch, chuyển hóa thành dị năng, dị năng của người lam nhãn, chính là như vậy, trời sinh chiến đấu.

Mà năng lực phục hồi của ngươi, so với người lam nhãn bình thường, thậm chí còn cao hơn mấy phần”.

Trịnh nghi thao thao bất tuyệt, đỗ khắc im lặng ngồi nghe, nghe những gì mình đã biết, xác nhận những gì mình hoài nghi. Y biết mình là người dạ thành, dù mắt y không có màu lam, nhưng gốc gác không chối bỏ, sư phụ cũng không giấu y cái gì.

Đỗ khắc mỉm cười, nào có quan trọng gì, ân oán năm xưa, liên quan gì đến y. bây giờ y có sư nương, còn có 1 tiểu sư muội, có nhiều thứ phải lo. thiên hạ nhất nhân ? thiên hạ rộng lớn, quản làm sao, quản thân y trước đã.

“vẫn còn 1 việc, muốn nhờ ngươi”

Trịnh nghi nói xong, khát khô cả cổ, chụp lấy bình trà trên bàn, tu ừng ực, mặt cũng không ngẩng lên,

“ngươi nói”

“việc này nguy hiểm”

“nguy hiểm cỡ nào ?”

“mất mạng như chơi”

Trịnh nghi bỏ bình trà xuống, nhìn chăm chăm đỗ khắc, y vẫn như thế, mặt lạnh lòng sâu, mắt cô đảo trái đảo phải, liếm môi,

“ta với ngươi là gì, sao phải liều mạng vì ngươi ?”

“vậy thì không cần nữa”

“ngươi . . . sao lại bỏ cuộc dễ như vậy, mau nói”

Đỗ khắc không nói, tay chấm nước trà, vẽ lên bàn, mặt bàn 1 đồ án hiện ra, trịnh nghi ồ lên khen lạ, còn y, đã nhìn thấy vô số lần. y nhắm mắt, hy vọng là y sai, hy vọng mọi chuyện không đến nước này. Bàn tay y run rẩy, siết lại thành quyền, giọng y khàn đi, miệng khô lưỡi rát.

“đã nghe hiểu chưa ?”

“đỗ khắc, ngươi nợ ta nhiều thế này, trả thế nào đây ?”

Trịnh nghi nói xong, đứng dậy vươn vai, thân thể hao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, đỗ khắc nhìn mà nhớ rõ. cô ta vừa đi vừa nhịp chân, thân thể bất xứng, lảo đảo của người chưa từng võ luyện, ngoài mặt dửng dưng, nhưng trong lòng rất loạn.

Nữ ma quỷ, ta nợ ngươi, nợ còn ít sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.