Phong tiễn

Chương 20 : 20




19.

Khương dực khoác tay ngồi trên mái bằng, ngắm cảnh đêm tráng lệ, chốc lại ngó về phía cao ốc xa xa kia, ngáp ngắn ngáp dài.

Đi hoang dã, ngủ nệm cỏ quen rồi, giờ ngủ chăn ấm nệm êm, nằm cứ gai người, cả tối trằn trọc không ngủ được, bò lên mái ngắm trời khuya.

Thành loạn, lòng người ngổn ngang, nếu không phải thân mang trọng trách, giờ này hắn đã ôm bầu rượu nằm 1 chỗ rồi.

Hắn không sợ loạn thế, phải đến cứ đến, chỉ là không muốn. nam nhân, quấn lên người quá nhiều xiềng xích, lo được mất còn.

“không ngủ được ?”

Tố hoa đến bên cạnh hắn ngồi xuống, tay mang theo 2 bầu rượu, đưa sang.

Đấu y màu tím nhạt, ôm lấy cơ thể đầy đặn trưởng thành, khương dực liếc cũng không liếc lấy 1 cái, nhận lấy bầu rượu, nốc liền 1 hơi.

Cô nhìn hắn, có chút mất mát, khuôn mặt tuấn dật phiêu lãng đầy tâm sự, lại ôm kín trong lòng. Tố hoa thu hồi ánh mắt, lặng lẽ ngồi bên cạnh, đối ẩm cùng hắn.

“hắc hắc, 2 người các ngươi ở nơi này đánh lẻ a”

“lão hắc ngươi nói sai rồi, ai cũng biết trong lòng khương đệ chỉ có mạnh đông, nào còn ai khác”

2 người 1 trước 1 sau bước ra, hùng kiên to như hổ vồ, đang ngoác miệng oang oang, đi bên cạch hắc lang nhỏ thó mặt dài, đôi phần trái ngược.

4 người 1 đội, là đội tinh anh của khương gia. tuy chỉ có khương dật họ khương, 3 người kia đều là đánh thuê, nhưng làm việc cho khương thị đã lâu, phối hợp ăn ý, đã là như tay như chân.

Trong lòng khương dực thế nào, họ nhìn là biết. họ vốn 1 thân 1 mình, không có quá nhiều vướng bận, còn khương dực, lòng nặng như đeo chì. Gặp chuyện, họ phủi tay thì dễ, nếu không phải còn người huynh đệ này ở đây, họ đã chẳng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.

“kêu ngươi qua đó ăn tiệc ngươi không đi, giờ tiếc rồi phải không ?”, hùng kiên lôi ra 1 mâm rượu thịt, nháy mắt.

“con gấu nhà ngươi, ngoài ăn với uống, làm việc cẩu thả”, hắc lang miệng nói, tay đã xoắn lấy 1 cái chân giò, nhai ngấu nghiến.

“phiền quá”

“bại hoại”

Khương dực cười, cũng ôm rượu bò xuống, lôi tô hoa xuống cùng, 4 người 1 cỗ, vang tiếng nói cười, khương gia chỗ kia bày tiệc lớn, bọn họ nơi này mâm rượu nhỏ, thuộc hạ xung quanh nháy mắt lảng đi, đi làm việc.

Đây là cơ sở sản xuất lớn nhất của khương gia ở thành tứ xuyên, thiết yếu nhưng không quan trọng. hơn nữa tinh nhuệ khương gia đóng ở đây, lại thêm 4 vị đại nhân tọa trấn, còn có thể có chuyện gì chứ. 4 người vất vả xuôi ngược mấy ngày, hiếm có cơ hội như vậy, thân là thuộc hạ, cũng nên chia sẻ chút gánh nặng mới phải.

Trạm gác ngoại vi của cơ sở, cách cơ sở trăm mét, 5 hộ vệ khương gia nằm gục trên sàn, trên cổ đều cắt cùng 1 vết cực mảnh, máu nhuộm đỏ người, súng năng lượng sau lưng nguội lạnh, kẻ đến quá nhanh, họ 1 phát chưa bắn ra, đã chết rồi.

“tiểu thư, tất cả trạm gác đều dọn xong rồi”

1 người toàn thân đen thui, chỉ lộ 2 con mắt, phủ phục chắp tay cúi đầu. cái lễ nghĩa này, đã bao năm không dùng đến, nhưng cúi đầu trước mặt tiểu thư, được tiểu thư triệu gọi, được người tin cẩn, cũng như bao huynh đệ khác phục uy mà đến, cam tâm tình nguyện.

Dạ thành hỗn tạp, bán mạng vì tiền, nhưng mấy ai biết, dạ thành kiên trung. Người chỉ có 1 nơi để về, cũng như lòng người, 1 hơi hướng đến, chỉ cần là cờ hiệu phất lên, tất cả con dân dạ thành khắp mọi nơi, quy về 1 mối.

Bao năm qua chém giết bên ngoài, lòng người chai sạn. thật không ngờ khi thấy cờ hiệu phất lên, nghe tiếng người hiệu triệu, máu nóng rần rật, lệ nhòa 2 mắt. là bao nhiêu lâu rồi, không nhớ nổi, chỉ biết hôm nay, cùng người đánh trận.

“ta mang các ngươi đi liều mạng, không hỏi nguyên nhân, không truy kết quả, được sao ?”

“mạng chúng ta rất rẻ”

“mạng người dạ thành rẻ, chỉ cần có tiền là mua được, ngươi nói phải không ?”

“thuộc hạ vô phép, tự chặt 1 tay”

“các ngươi bao năm, sao vẫn cứng đầu như vậy, thật là”

Tiểu thư mỉm cười, hắn nhìn mà ngơ ngẩn, vội vã cúi đầu. tiểu thư trong mắt bọn hắn là thần, cao vời vợi, đã là tín ngưỡng. lừa thầy phản bạn, bán anh em, cũng không được dối lòng, người dạ thành khi sinh ra, thứ đầu tiên dược dạy, thấm vào xương tủy, là 1 chữ trung, trung thành tuyệt đối.

“các ngươi ở lại đây, ta vào 1 mình”

“vậy quá nguy hiểm, tiểu thư, cứ dùng mạng chúng ta đi”

“mạng ta quan trọng, mạng các ngươi thì không ?”

“thuộc hạ không dám”

Tiểu thư nổi giận, uy áp tỏa ra, khí thế vương giả không lẫn vào đâu được, so với năm xưa, mạnh hơn rất nhiều. bao năm qua người bặt vô âm tín, thiên hạ đồn thổi, nhưng người dạ thành vẫn giữ tấm lòng son.

Nay cường giả trở về, đập tan hết thảy. quân lâm thiên hạ, thực lực vi tôn, sát khí vô hình, như ngưng thành chất, cuồn cuộn tuôn trào, bức người ngạt thở.

“các ngươi ở đây, giữ kẻ trong ra, chặn kẻ ngoài vào, lưu lại đường lui, ta an toàn thoát ra hay không, dựa vào ngươi”

“tiểu thư đừng nói vậy, a la ma sát, cầu người bình an”

“đừng gọi tiểu thư, phiền phức”

Điểm nhẹ ngón chân, cả người biến mất, gió lay cỏ động, 1 đôi mắt lam sáng rực trong đêm, đầy ma mị mà nguy hiểm.

Nhất tướng công thành, vạn cốt khô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.