Phong tiễn

Chương 45 : 45




44.

Sư nương nhìn hắc môn mở ra, khuôn mặt ngàn năm không đổi, tâm tư gợn sóng, ý chí sắt đá không gì lay chuyển, giờ chỉ vài câu nói của ai đó mà lay động. hít vào thở ra, điều hòa hô hấp, vô danh tức pháp vận đến tầng cao nhất, tâm lặng lòng yên.

“đây là lựa chọn của ngươi ?”

“là đệ tử lựa chọn”

“năm xưa liêm thanh cản không nổi ta, thương thế của ông ta, vốn là . . .”

“sư phụ thân thể già yếu, trúng bệnh không chữa, cứ thế mà đi”

“ngươi không oán hận”

“đệ tử oán hận, không thể gặp sư nương sớm hơn.

Sư phụ cả đời ân hận, không thể chỉnh được sư nương. Sư phụ nói sư nương cái gì cũng tốt, chỉ là lòng sư nương quá sâu. Sư phụ vướng bận đại ca, không thể toàn tâm toàn ý với sư nương, để người sai lại càng sai.”

“ngươi cũng nghĩ ta sai”

“sư nương không sai, chỉ là, cách làm có hơi cực đoan 1 chút”

Sư nương rất giỏi dụng người, chỉ là tên tiểu đồ này, sư nương thật hết cách với y, nói y không nổi, mặt y trơ ra, trái phải đều được, thuận nghịch đều xuôi. Năm xưa lúc y còn trong nôi, nhìn đáng yêu là thế, giờ đúng là ưa không nổi,

“liêm thanh không làm được, ngươi nghĩ ngươi có thể ?”

“đệ tử sẽ cố”

Lời vừa dứt, đao phong đã đến, lưỡi đao kề cổ, y giật người về sau, tránh trong gang tấc. sư nương không thích nói nhiều, y lại càng muốn cùng sư nương đồ chuyện, thời gian bên sư nương quá ngắn, mỗi lần có thể, y đều tận dụng.

Trước kia ở cùng sư phụ, là nghĩa sư đồ, nhưng ở cùng sư nương rất khác, là gì y cũng không hiểu, chỉ muốn mãi cùng người như vậy, thưởng trà dụng bánh, phẩm chuyện xưa, y không cầu kì, với y vậy là đã đủ.

Nhưng có lẽ là không đủ với sư nương, y không có dã tâm, nhưng sư nương thì có, chỉ có điều, dã tâm này của sư nương, không thể thuận theo.

Sư nương muốn đối phó liên minh, muốn diệt ngũ đại gia tộc, y chẳng quản, sức y nhỏ bé. nhưng hắc môn lại là chuyện khác, đây đâu chỉ tận diệt nhân loại, u linh giới nuốt chửng đại địa, là không còn đường sống.

Chỉ có thể thay sư phụ, chỉnh sư nương.

Nghĩ thì nghĩ vậy, đấu rồi mới biết, đỗ khắc biết sư nương lợi hại, nhưng sư nương so với cái lợi hại mà y nghĩ, bá đạo hơn nhiều.

Cùng là vô danh tức pháp, cùng là đao pháp liêm gia, y sử ra thì nhuần nhuyễn, sư nương sử ra, kinh hồn táng đảm. vậy mới biết, lúc trước so chiêu với y ở đạo tràng, chỉ như đánh tập mà thôi.

Sức mạnh sư nương vô cùng vô tận, chỉ có dùng từ kinh khủng để hình dung. so chiêu với chiêu, tiếp đao với đao, đao phong vùn vụt lướt qua người y, y chỉ có thể kiên trì chống đỡ, không thể phản đòn. tiếp tục đến lúc này, là do lúc trước đột phá, nếu không chỉ vài chiêu, là y mất mạng.

Mới tiến bộ 1 chút, y đã tự mãn, giờ bị sư nương phủ đầu, mới biết trời cao đất dày a.

1 chiêu ngũ đoạn, 5 đao phanh thây, đầu và tứ chi, đến đao cuối vào đầu, y chậm nửa nhịp. sư nương hừ lạnh, còn y cười mếu, đấu với sư nương còn thu tay.

Vì lỡ nhịp, y cắn răng, đòn tiếp theo sẽ là trọng trảm. y dự không sai, sư nương trừng phạt sai lầm y nghiêm khắc, tay giơ lên cao, đao thẳng trảm từ trên xuống, trọng phá trảm.

Đòn này là sát chiêu, không né được, y vung đao, lấy cứng đối cứng, trảm đao chém ngược từ dưới lên, thất không trảm.

Đao chạm vào đao, đinh tai nhức óc, đỗ khắc bị đánh bật ra, còn may đao chưa rời tay, tay y tứa máu, cánh tay tê rần, người y rung lên, sư nương lần này là muốn cái mạng y rồi,

“sư nương, đau”

“nhiều lời”

Sư nương chẳng để y kịp thở, bức người bức đến tận cùng, cổ đồng như y, chịu không nổi 1 đao của sư nương, chẳng hiểu năm xưa sư phụ làm thế nào. Y hỏi sư phụ, sư phụ chỉ nói 1 câu, kiên trì.

Kiên trì không nổi a, sư phụ để lại cho y 1 viên hắc tinh, khảm vào đấu y sờn cũ, cũng là đấu y sư phụ dùng năm đó, đồ xưa dùng tốt, y dựa vào đó mà kiên trì. sư phụ nói y là dị tộc, có dị năng, năm đó sư phụ cứu y, chính là dựa vào hắc tinh này mà nhặt mạng về.

Sư phụ nói người y đầy máu, sư phụ chẳng biết gì về y, lại không có ngân tinh, vô tình hắc tinh có phản ứng, đặt lên người y, được y hấp thụ. hắc tinh này năm đó cướp đi, giờ trả cho y, coi như vật quy nguyên chủ.

Sư phụ với y có ân có oán, y biết sư phụ nặng lòng vì y, nhưng với đỗ khắc mà nói, ân nhiều oán ít, huống hồ, y chưa từng oán sư phụ.

Y không oán nổi sư phụ, sao có thể oán được sư nương, y chính là vì sư nương mà kiên trì, nào có vì đại nghĩa diệt thân, lòng dạ y hẹp hòi, chỉ có thể chứa được vài người mà thôi.

Nhưng tuy là có hắc tinh, thực lực cách biệt thật quá lớn, cũng còn may y và sư nương dùng chung 1 bộ đao pháp, sư nương đã vào liên chiêu, sóng đao vun vút, cắt xuyên qua cả phòng hộ của y, phòng hộ của hắc tinh, vậy mà chịu không nổi.

Trên người y đã sắp không còn chỗ nào lành lặn, sóng đao vút qua, để lại 1 vệt máu, y sớm đã thành huyết nhân, nhưng nhờ có hắc tinh dồi dào, bù đắp cho y thể lực, y đau đớn đã quen, càng đau càng bạo.

liêm gia đao pháp sư nương sử ra, kinh đào hãi lãng, thôn phệ y, nhưng đỗ khắc nhìn rất rõ, trực giác y nhạy bén hơn người, biết rõ đao chiêu, điên cuồng chống đỡ, chưa từng lỡ chiêu.

Người công dũng mãnh, người thủ kiên cường, y đúng là khiến sư nương kinh ngạc, chưa từng có ai trụ được lâu như thế.

Nhớ lần đầu gặp y, lúc đó ở trong rừng, y còn bị hoang thú cấp 9 đuổi giết. sư nương vì trợ y, không ngại lộ thân, 1 quyền đánh vỡ đầu hoang thú.

Đến so đài đấu tập, y còn tiếp không quá 2 chiêu.

Nhưng nhìn y bây giờ mà xem, quá nổi 1 tháng, tiến bộ kinh người, cho y thời gian, thiên hạ này còn không phải của y hay sao.

Không hiểu sao có chút tự hào, sư nương lắc đầu, vốn không muốn cái mạng của y, chỉ là nói y không được, cứng đầu khó bảo.

Sư nương liền 1 mạch chém ra hơn trăm đao, đỗ khắc thất khiếu rỉ máu, thần trí đã mơ hồ, chỉ còn dựa vào bản năng, cắn răng không bỏ.

Bên kia đỗ khắc bị đánh đến trào máu, bên này bọn trần lâm, thảm cảnh bội phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.