Đánh giá: 7.4/10 từ 36 lượt
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh
Editor: Gió
Số chương: 278 chương ( 3 quyển) + 6 ngoại truyện
Kiếp trước, nàng chính là bị lão cha cặn bã lừa nói: "Tiểu Hạ à, mẹ con mất sớm nhưng phủ cũng cần chủ mẫu quán xuyến công việc, người khác cha không yên tâm. Con cảm thấy dì thế nào?"
Cứ như thế, dì ruột của nàng liền trở thành mẹ kế.
Kiếp trước, di ruột cũng chính là mẹ kế nói với nàng: "Tiểu Hạ à, sao ta nghe có người nói phủ An Bình hầu đã bỏ túi hết sản nghiệp của cậu con, chuyện này là thế nào?"
Em họ thì nói với nàng: "Tỷ tỷ, muội muốn nói chuyện này với tỷ nhưng không ngàn vạn lần đừng nóng giân nha. Hôm nay muội thấy tỷ phu cùng vơi Lâu gia tiểu thư nói chuyện gì đó liên quan đến đứa cháu trai chết yểu của muội. Hơn nữa, tỷ phủ còn nói muốn cưới nàng ta làm bình thê"
Vì thế nàng dùng tất cả thủ đoạn đưa phu quân vào ngục, vốn dĩ bản thân là người cao tay hóa ra bị kẻ khác lợi dụng mà không hay biết.
Một lần nữa nàng dùng tất cả thủ đoạn cứu được phu quân ra ngoài, tự tay giết chết mẹ kế cùng em họ. Nhưng nàng cũng không còn mặt mũi sống trên đời này nữa.
Sau khi sống lại, bên ngoài, nàng tỏ ra là một người ấm áp, thanh tao lịch sự, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nhưng sự thực là phúc hắc, nham hiểm, thâm độc, thủ đoạn tàn nhẫn!
Lão cha cặn bã, em họ xấu xa, mẹ kế tồi tệ? Không hung hăng giẫm đạp lên chúng, một lần rồi một lần, giẫm đi giẫm lại, làm sao có thể gọi là đống cặn bã?
Mẫu thân vẫn còn sống, có thể nào, nàng lại giẫm vào vết xe đổ ở kiếp trước?
Mỹ nam đó cầu thân lần thứ hai, nhưng duyên kiếp trước,liệu kiếp này có thể tiếp tục?
Chờ một chút, mỹ nam yêu nghiệt này không biết từ đâu chui ra, có nhất thiết phải đẹp như vậy không? Ô, sao nhìn có chút quen mắt?
[Đoạn kịch thứ nhất:]
Trên đường phố phồn hoa, Bạch Liên hoa nào đó đem một cỗ xe ngựa lộng lẫy, tinh xảo ngăn lại, vạn phần yếu đuối nói: “ Tỷ tỷ, muội là muội muội của tỷ, sao tỷ lại không nhận muội?
Người đi đường đều liếc mắt nhìn, âm thầm suy đoán, đây là tiểu thư nhà nào, ngay cả muội muội của mình cũng không nhận?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra: “ Vị tiểu thư này nhận lầm người đúng không? Tiểu thư nhà ta chỉ có một đệ đệ, lấy đâu ra muội muội?”
Cô nàng Bạch liên hoa nào đó cắn cắn môi, cực kỳ ti tiện nói: “ Tỷ, à không, biểu tỷ, muội là biểu muội của tỷ mà.”
“ Biểu tỷ? Tiểu thư nhà ta chỉ có một huynh trưởng, là con trai thứ ba của cữu lão gia, không biết ngươi từ đâu chui ra lại tự xưng là biểu muội?”
Bạch liên hoa nào đó sắc mặt đại biến, lần thứ hai run rẩy nói: “ Biểu tỷ, muội biết mẫu thân của muội chỉ là thứ xuất, không thể bằng con vợ cả tôn quý, nhưng tỷ cũng không thể không thừa nhận tỷ là biểu tỷ của muội.”
Nói xong, nghẹn ngào khẽ nấc.
Rèm xe bỗng nhiên bị nhấc lên, một tỳ nữ bộ dáng giống như tiểu cô nương, từ trên nhìn xuống, quan sát một phen, sau đó nói: “ Hóa ra ngươi chính là con gái của thứ nữ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Nghe nói mẹ ngươi ở nhà thủ tiết, nhưng không chịu nổi cô đơn, dám quyến rũ tỷ phu của mình, các lão gia trong gia tộc quá tức giận nên đuổi cả hai mẹ con ngươi ra khỏi Vương phủ, xin hỏi vị tiểu thư này, biểu tỷ của ngươi là từ đâu tới?”
Lời vừa nói xong, cô nàng Bạch liên hoa nào đó hóa đá tại chỗ.
[Đoạn kịch thứ hai]:
Mỹ nam yêu nghiệt nào đó đang nằm trên giường nhỏ đọc sách, có chút nhàm chán bèn nói: “ Người đâu, mời Vương phi đến đây.”
“ Bẩm Vương gia, Vương phi nói mỗi ngày đều ở trong vương phủ buồn bực phát chán nên muốn ra ngoài đi dạo.” Thị vệ nào đó, chân mày không tự chủ nhíu chặt.
“ Vậy sao? Giải khuây một chút cũng tốt.”
Thị vệ nào đó thở dài một hơi, chưa kịp cảm nhận sự nhẹ nhõm lại nghe chủ tử hỏi tiếp.
“Đi nơi nào?”
“ Bẩm Vương gia, nói là đi đường Đông.” Tinh thần cảnh giác của thị vệ nào đó lần nữa dâng lên, bày ra thế trận sẵn sàng đón địch.
“ Đường Đông? Đi chỗ đó làm gì?”
“ Ngắm hoa ạ.” Mồ hôi lạnh trên trán thị vệ nào đó bắt đầu nhỏ xuống.
“ Ngắm hoa? Chỗ đó có hoa nở sao? Sao bản vương lại không biết?”
Mồ hôi trên trán mỗ thị vệ sắp chảy thành dòng: “ Hồi bẩm vương gia, ở đó mới mở một Phương Tâm quán.”
“ Phương Tâm quán?”
“ Đó là nơi có nhiều tiểu quan. Vương phi nói muốn ra ngoài ngắm mỹ nam.” Thị vệ nào đó ùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
“ Nữ nhân chết tiệt, xem bản vương là người chết rồi hả? Bản vương còn chưa đủ mỹ sao?”
“ Vương phi nói, ngày nào cũng ăn hải sâm bào ngư phát ngán rồi ạ.” Cố gắng nói xong những lời này, mỗ thị vệ nào đó thề, ngày mai hắn sẽ tự mình xin ra tiền tuyến giết giặc. Thà bị chết trên chiến trường cũng không phục vụ hai vị chủ tử này.
Bình luận truyện