Ở Lại Trog Lòng Anh

Chương 25




Tống Cần và Thẩm Minh Tích vẫn trò chuyện hàng ngày.

Cô phát hiện ra gần đây anh có xu hướng "làm ra vẻ dễ thương," thỉnh thoảng lại gửi qua những biểu tượng đáng yêu, tự hỏi anh mất bao lâu để tải hết những thứ này xuống.

Tống Cần đã quen với việc thường xuyên nói chuyện với anh, cũng quen với việc thỉnh thoảng anh hỏi cô: “Em đang làm gì vậy?” Sau khi tâm sự vài câu, nỗi phiền muộn trong lòng cô thường vơi đi rất nhiều, thậm chí còn hoàn toàn biến mất..

Anh đối với cô giống như một viên kẹo bạc hà, vừa ngọt vừa mát, khi mệt mỏi mà ăn một viên thì mệt mỏi sẽ tan biến, tinh thần sẽ phấn chấn trở lại..

Cô cần anh như một người bạn, cô càng ngày càng nhận ra điều đó.

Càng ở bên anh lâu, cảm giác gắn bó càng trở nên sâu sắc hơn.

Dù thế nào đi chăng nữa, làm bạn với Thẩm Minh Tích là lựa chọn tốt nhất lúc này.

Nghĩ đến việc Thẩm Minh Tích trả tiền mấy lần đi ăn gần đây, dù đã đồng ý từ nhưng Tống Cần vẫn cảm thấy xấu hổ và luôn muốn trả lại bằng cách khác. Mặc dù đôi tay của cô không khéo léo bằng tay anh, nhưng vẫn thừa sức nướng một chiếc bánh phô mai, dù sao món quà tự tay làm vẫn có ý nghĩa hơn bất cứ thứ gì.

Để làm được chiếc bánh phô mai hoàn hảo, Tống Cần đã luyện tập trước hai lần, tiêu tốn rất nhiều phô mai và trứng.

Ngày chính thức làm bánh là thứ bảy.

Trước sáu giờ sáng, Tống Cần đã dậy làm bánh, từng công đoạn đều tỉ mỉ, cẩn thận, khi thành phẩm được lấy ra khỏi lò, hình thức và hương thơm đã vượt trội hơn hai lần thử nghiệm trước đó.

Tống Cần cảm thấy rất hài lòng, cẩn thận đặt chiếc bánh mới nướng vào chiếc hộp tròn 6 tấc đã chuẩn bị trước, sau đó cho vào một chiếc túi lớn và mang đến "Sáng Nay."

Nhắc mới nhớ, đã lâu cô không đến đây, khi đi bộ từ nhà đến phố Dật Hưng, cô cảm nhận được một cảm giác sảng khoái đã lâu không thấy.

Thoạt nhìn, phố Dật Hưng trông vẫn như trước, trước mười giờ sáng rất yên tĩnh, chỉ có một vài dì trung niên sáng sớm vội vã đi chợ. Hàng cây hai bên đường tươi tốt, thỉnh thoảng có một con chim bay qua, thu cánh lại, dừng lại trên cành, vài giây sau lại nhảy lên và nhanh chóng ẩn sau những tán lá. Con đường không bao giờ đánh mất sự tấp nập, các cửa hàng dán kín bản đăng tuyển nhân viên.

Tống Cần vừa đi vừa nghĩ: “Sáng nay” đã có cỗ đứng vững chắc ở đây, các món ăn sáng tạo thay đổi theo mùa, thích hợp để các bạn trẻ chụp ảnh khoe lên mạng, hương vị món ăn cũng rất ngon, bên cạnh cũng là khu thương mại và tàu điện ngầm, trong bán kính hai kilomet cũng không có nhà hàng nào cạnh tranh.

Hạn chế duy nhất là diện tích nhà hàng hơi nhỏ, trong giờ cao điểm không bao giờ đủ bàn, nhưng cô chưa bao giờ lợi dụng mối quan hệ bạn bè để giành một bàn cho mình.

May mắn thay, vào mỗi sáng thứ bảy, trước khi nhà hàng chính thức mở cửa, cô có thể vào uống một tách cà phê.

Tống Cần mở cửa bước vào, trong phòng tràn ngập mùi thơm cà phê, nhưng hơi khác so với mùi hương cổ điển, cô dường như ngửi thấy mùi thơm của quả anh đào và quả cam.

Thẩm Minh Tích đang cúi xuống lau bàn như thường lệ, anh thậm chí còn tiện tay lau cả cửa kiếng giúp cô lao công, nhưng khi thấy Tống Cần đi vào, anh bỏ dở việc đang làm.

Vì lý do nào đó, hôm nay khi tỉnh dậy anh đã có dự cảm rằng cô sẽ tới, tuy không hỏi nhưng anh đã đến đây từ rất sớm.

“Thơm quá.” Tống Cần vừa bước vào vừa nói.

"Là hạt cà phê từ Ethiopia. Một đồng nghiệp vừa tặng tôi." Anh nói: "Uống thử một chút nhé, để tôi đi rửa tay."

"Được, không cần vội, cứ từ từ."

Thẩm Minh Tích từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy một chiếc bánh nhỏ đặt trên bàn cạnh cửa sổ.

“Tôi tự nướng đấy, mùi vị thế nào?” Tống Cần vui vẻ nói: “Kết hợp với cà phê anh pha cũng được đúng không.”

Hai người mặt đối mặt, uống cà phê và ăn bánh, thời tiết ngoài cửa sổ vô cùng dễ chịu.

Thẩm Minh Tích hỏi: “Sao đột nhiên lại nướng bánh cho tôi?”

“Tự nhiên muốn làm thôi, không có lý do gì cụ thể cả”, Tống Cần nói.

Anh nhìn cô, mỉm cười và chậm rãi nói: “Ăn ngon lắm.”

"Trước đây đã nướng thử hai lần, cả hai đều không thành công lắm."

"Không sao, em làm là được." Anh vẫn nhìn cô, "Tôi không kén chọn lắm."

"Anh là người làm trong ngành, sao tôi có thể tuỳ tiện mang đồ ăn không ngon đến cho anh được?"

“Nếu là sản phẩm bán ra thị trường thì cần sự hoàn hảo, nhưng giữa chúng ta thì không cần."

Câu nói ngắn ngủi nhưng lại làm tăng thêm sự thân mật giữa họ. Tống Cần gật đầu.

Cả hai người đều cảm thấy ngon miệng, viè vậy nhanh chóng xử lý hơn nửa cái bánh.

Tống Cần dường như nhớ ra điều gì, liền lấy trong điện thoại ra một bộ ảnh cho anh xem: "Đây là Hiểu Á đúng không?"

Thẩm Minh Tích nhìn, gật đầu nói: “Là cậu ta.”

“Hôm qua, trên weibo có một hot search, càng nhìn càng thấy giống cậu ta, phải nói là nhìn khá ăn ảnh, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, không khác gì một học sinh xuất sắc của trường trung học. Vậy là, mẹ anh bắt đầu tài trợ cho cậu ấy rồi à?"

“Có lẽ vậy.” Anh nói: “Trong khoảng thời gian này bà ấy không hề gọi điện cho tôi một lần nào, tôi cũng không biết gần đây mẹ tôi bận việc gì.”

“Hai người có mâu thuẫn à?” cô hỏi.

"Còn tùy vào mức độ xung đột. Nếu là xung đột hàng ngày thì nó đã diễn ra hơn mười năm rồi."

Cô mỉm cười bất lực.

"Nhưng bà ấy quả thực thất vọng về tôi, từ thất vọng dẫn tới tức giận." Anh bình tĩnh nói: "Có lẽ mẹ tôi sẽ không nói chuyện với tôi trong sáu tháng tới."

"Vậy anh cảm thấy thế nào?"

"Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi sẽ tiếp tục làm những gì tôi muốn, mẹ tôi cũng sẽ làm những gi bà ấy muốn, giữa hai chúng tôi không có sự giao thoa nào," anh nói.

Tống Cần chợt nghĩ, theo tính cách của mẹ anh, sau này bà nhất định sẽ can thiệp vào đời sống tình cảm của anh, đặc biệt là người mà anh sẽ cưới...

“Bà ấy không thể kiểm soát được tôi.”

“Hả?” Tống Cần đang chìm đắm trong suy nghĩ bỗng bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói gì thế?”

“Tôi nói, mẹ tôi không thể khống chế được tôi, em có tin không?” Anh nhìn cô bằng đôi mắt trong veo: “Thật ra tôi rất cố chấp và đặc biệt ghét sự can thiệp của người khác vào lựa chọn của mình, tôi không để bất cứ ai xen vào cuộc sống của mình."

“Nếu bà ấy nhất quyết muốn kiểm soát anh thì sao?”

"Bà ấy thật sự không khống chế được tôi, tôi tự lập về tài chính nhiều năm nay, bà ấy còn có thể dựa vào cái gì?" Anh đi thẳng vào vấn đề: "Dùng khóc lóc hay dọa chết? Không dời nào, bà ấy là người thông minh, sẽ không làm những chuyện ngớ ngẩn như vậy."

Tống Cần im lặng nhấp một ngụm cà phê, không biết phải nói gì. Những chuyện như này không quá hiếm trong xã hội hiện đại, cũng không có liên hệ trực tiếp đến mình, vì vậy Tống Cần không thể bình luận gì thêm.

Nhưng mà, có phải cô đang suy nghĩ quá nhiều không, cô và anh chỉ là bạn bè bình thường, cô ngồi đây nghĩ đến việc bị mẹ anh phản đối làm cái gì?

"Còn em thì sao, có ai muốn quan tâm hay can thiệp đến cuộc sống hiện tại không?"

“Không có.” Tống Cần lắc đầu, “Ai có thời gian quan tâm đến tôi chứ? Cha mẹ tôi bây giờ đã có gia đình và con cái riêng, làm gì có thời gian để ý xem tôi sống thế nào."

"Không sao"

“Cái gì không sao?”

"Việc chúng ta có ở bên nhau hay không là tùy thuộc vào em và tôi quyết định."

Cô không ngờ anh lại nói thẳng thắn như vậy, làm cô không kịp phòng bị. Cô tránh ánh mắt của anh trong giây lát, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, cô nặng nề nói "ừm,"

Cảm thấy hơi ấm trên mu bàn tay, cô cụp mắt xuống, thoạt nhìn chính là bàn tay của anh.

Thẩm Minh Tích lúng túng nắm tay cô, một lúc sau mới buông ra, nói với cô: “Trong tủ lạnh có sôcôla, để anh đi lấy.”

Anh vừa bước đi, cô lập tức thu tay lại đặt lên đùi như muốn giấu đi.

Cô cũng không biết tại sao mình lại cư xử như vậy, nhưng rõ ràng nhịp tim của cô tăng nhanh đáng kể.

Thẩm Minh Tích mang sô-cô-la về thì thấy tay phải của cô không còn ở trên bàn nữa, chỉ còn một tay trái cầm thìa khuấy cà phê, anh thản nhiên đặt kẹo lên bàn.

Khi Tống Cần nhìn thấy sô cô la hình trái tim, cô cảm thấy chột dạ xen lẫn xấu hổ.

Cô ăn thử một miếng, quá ngọt.

“Lần trước em ăn không thấy ngọt như này,” cô nói.

"Cái lần trước là anh làm, nhưng cái này là anh mua ở siêu thị vì thấy nó đẹp. Em có thích không?"

"Ngon nhưng mà hơi ngọt."

Anh mỉm cười nhìn cô với ánh mắt trầm tư, "Ngọt thì càng tốt chứ sao?"

Cô không trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại.

Mười phút sau, đầu bếp bưng hai túi nguyên liệu lớn bước vào, nhìn thấy hai người liền chào hỏi rồi đi vào phía sau.

Thẩm Minh Tích hỏi: “Có muốn đầu bếp làm món gì cho em không?”

“Không ạ, đã no lắm rồi.” Tống Cần nói: “Hơn nữa, không nên lợi dụng công quỹ vào việc riêng.

"Vậy lần sau anh nấu cho emnhé?"

"Bất cứ món gì ngoại trừ trứng ốp-la đều được."

“Không thành vấn đề.” Anh lại mỉm cười.

Tống Cần cảm thấy hôm nay anh cười hơi nhiều hơn bình thường, sau đó lại nhìn cô chăm chú.

Cô tưởng một lúc sau anh sẽ quay đi, nhưng không, anh dường như có thể ngồi đây và nhìn cô cả ngày.

“Sao anh cứ nhìn em thế?” Cuối cùng cô hỏi.

“Hôm nay em có trang điểm không?” Anh nhìn cô, ánh mắt bất động.

"À, hôm nay em trang điểm đậm hơn bình thường một chút."

“Tại sao?” Anh bình tĩnh hỏi.

“Không có lý do gì, thích thì làm thôi.” Cô lấy hết can đảm hỏi: “Anh thấy có đẹp không?”

"Đương nhiên là đẹp." Anh trả lời, "Sao có thể không đẹp được?"

Hai người nói qua lại, càng nói càng mơ hồ, càng nghe càng cảm giác không giống ngày thường, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận. Một cô gái bình thường có thể sẽ dẫn đến câu hỏi: "Vậy anh có thích không?"

Tống Cần và Thẩm Minh Tích có vẻ kiềm chế hơn những đôi nam nữ khác, kiềm chế đến mức ngay cả đầu bếp cách đó không xa cũng không thèm nghe lén họ nói gì mà chỉ tập trung chuẩn bị nguyên liệu.

Cà phê đã nguội, Tống Cần cất chỗ sôcôla còn sót lại trên bàn, cho vào túi, uể oải đứng dậy nói: "Đã đến giờ phải đi rồi, chiều em còn phải đến lớp."

"Để anh tiễn em."

“Không, anh vào phụ trong bếp đi.” Tống Cần hiểu ý nói: “Em đi một mình về được, không xa lắm."

"Về tới nhà thì nhắn cho anh biết."

"Ừm."

Vừa bước ra khỏi quán, Tống Cần đi chưa đến trăm bước bỗng dừng lại, lấy tay che mặt, tự hỏi: "Sao mặt mình nóng thế này? Chắc là do vừa rồi bị anh nhìn quá chăm chú."

Về đến nhà, Tống Cần gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Minh Tích, ngay sau đó nhận được một biểu tượng cảm xúc từ anh, là hình ảnh một chú heo đang cầm tách cà phê, bên cạnh có viết dòng chữ "cảm ơn vì đã chu đáo" ý chỉ cô đã nướng rồi nhiẹt tình đem bánh đến cho anh.

Cô gửi lại hình một chú heo con đang mỉm cười.

Sau đó Tống Cần chăm chỉ mở sách, học từ vựng, thành công đẩy lùi hình ảnh Thẩm Minh Tích ra khỏi đầu.

Trong giờ nghỉ trưa vào thứ hai, Tống Cần nghe giám đốc sản xuất nhắc đến người anh họ đang làm trong công ty bất động sản, hiện nay có một dự án sắp khai trường,. Cả đám nhân viên đều xem qua cuốn sách quảng cáo, riêng Tống Cần thật sự bị dao động, bởi vì người quản lý sản phẩm đã giới thiệu rằng ngoài một khu dân cư rộng lớn, chủ sở hữu còn xây một khu nhà riêng biệt, nhắm đến các khách hàng trẻ độc thân, vì vậy cô đã xin số điện thoại để hỏi thêm thông tin.

“Căn hộ này nhỏ quá.” Tiêu Thuận Thuận liếc nhìn bức ảnh quảng cáo mà Tống Cần nhìn, ngạc nhiên nói.

Tống Cần cười không nói.

Buổi tối, Tống Cần về nhà, nằm thoải mái trên ghế sofa xem những bức ảnh quảng cáo kia.

Tòa chung cư này có tổng cộng 308 căn, mỗi căn có diện tích 60 mét vuông, được trang trí tinh tế, có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, có dịch vụ an ninh 24/24. Các tiện ích xung quanh đầy đủ, rất thuận lợi.

Ngoại trừ diện tích nhỏ thì mọi thứ có vẻ ổn.

Ai mà không muốn sống trong một ngôi nhà lớn, nhưng cũng phải đối mặt với thực tế về tài chính và nhu cầu tiêu dùng.

Tống Cần cảm thấy 60 mét vuông đủ cho một người ở, cộng đồng dân cư này tọa lạc ở vị trí đắc địa, giáp công viên, cảnh quan đẹp, gần đường lớn, cũng không xa khu thương mại.

Cô rất muốn định cư ở thành phố này, có một căn hộ cho riêng mình, dù nhỏ nhưng đủ để trang trí, biến nó thành nơi ở ấm áp cho riêng mình..

Càng nghĩ, Tống Cần càng trở nên phấn khích.

Nhưng sau khi tính toán số tiền đặt cọc và nghĩ đến số tiền tiết kiệm của mình, cô thấy vẫn còn một khoảng cách lớn, cách duy nhất chính là vay mượn từ bạn bè.

Điều đáng kinh ngạc là, người đầu tiên hiện lên trong đầu cô không phải là bố hay mẹ mà là Thẩm Minh Tích, sau đó cô lại lưỡng lự, dù sao vay tiền cũng không phải là chuyện nên đặt ra ở mối quan hệ của hai người lúc này, đặc biệt là khi cô biết chắc chắn anh sẽ cho cô vay.

Nghĩ đến đây, cô đặt sơ đồ chung cư sang một bên, mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Cô biết hoàn cảnh của cha mình, lẽ ra ông có thể cho vay số tiền này, nhưng hiện tại ông đang lo lắng về việc ly hôn, cô không muốn gây thêm rắc rối cho ông. Hơn nữa, cô cũng đã nghe nói Lẫm Lẫm có khả năng năm sau sẽ đi du học, cô đoán cha Tống cũng có gánh nặng tài chính của riêng mình.

Mẹ cô là một người vợ đảm đang, tuy chú Hứa rất tốt với mẹ, hàng tháng đều đưa tiền lương đúng hạn nhưng dù sao tất cả đều là tiền của ông kiếm được. Mẹ cô có thể cho cô vay, nhưng Tống Cần chắc chắn không muốn cầm số tiền này.

Cô suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không gọi cho ai trong số họ.

Cô cũng không phải là Hiểu Gia, người có thể xin tiền bố mẹ một cách đường đường chính chính. Tống Cần không thể tự nhiên mở lời với bố mẹ ruột về chuyện tiền nong được.

Cô gãi đầu, cảm thấy hơi bức bối, đứng dậy lấy một ít đồ ăn vặt, vừa ăn vừa xem chương trình tạp kỹ.

Xem một hồi, chuyện mua nhà cũng bị cô bỏ ra sau đầu.

Vì quá mải mê xem nên phải rất lâu cô mới nhìn thấy tin nhắn của Thầm Minh Tích.

“Hôm nay có chuyện gì làm em không vui à?”

Cô hơi ngạc nhiên khi anh có thể hỏi chính xác như vậy. Cô quả thực có chút khó chịu, nhưng cũng không định nói cho anh biết.

"Không có."

"Thứ bảy có muốn đi leo núi không?".

“Đương nhiên được.” Cô mỉm cười, “Em sẽ dùng sinh mạng để đồng hành cùng anh."

"Không cần phải dùng cả sinh mạng của mình như vậy." Anh nói, "Cùng lắm là hy sinh cân nặng thôi."

"Ý anh là gần đây em tăng cân phải không?"

"Em tự nhìn mình trong gương đi, anh không biết."

"..."

Sau đó cô thực sự đứng trước gương, chụp một tấm ảnh toàn thân, và câu trả lời là: không béo, không hề béo.

Giây tiếp theo, cô gửi một tấm selfie cho anh.

“Không béo cũng không gầy, vừa phải.” Anh trả lời.

Cô lặng lẽ mỉm cười, chấp nhận lời khen như một lẽ đương nhiên.

"Hay anh gọi cho em một phần mì nhé?"

"Không, hôm nay không đói, để lần sau đi."

"Được, đợi lần sau."

"Anh nghĩ em nên mặc bộ nào?"

"Giống lần trước là được."

“Lần trước em mặc gì?”

"Áo hoodie mỏng màu xanh lam với áo thun trắng bên trong, quần thể thao màu đen và giày chạy bộ màu be, cùng một chiếc ba lô màu nâu. Ba lô đủ rộng để đựng một quả dưa hấu nặng sáu cân."

"..."

Anh có thể nhớ rõ ràng như vậy? Trước đây còn không thèm liếc bộ váy của cô, sự thay đổi này quá rõ ràng.

“Nhớ mang theo mận khô lần trước nhé.” Anh nhắc nhở.

"Được rồi. Nhân tiện, anh có định mang đĩa trái cây theo không?" Cô rất mong chờ.

"Nếu em thích thì nói với anh."

"Rất thích." Cô nói nhanh.

Sau vài giây, anh hỏi: “Anh có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ được không?”

"Cái gì?"

"Quên đi, không có gì."

"..."

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh rút lại lời nói, cô tò mò yêu cầu nhỏ đó là gì nên cố hỏi một chút, nhưng anh vẫn không trả lời nên cô đành phải bỏ cuộc.

Thứ bảy, vẫn là núi Thanh Châu, lần này bọn họ không đi cáp treo mà nhất quyết leo bộ lên đỉnh núi.

Trong đình lần này có rất ít người nên hai người ngồi đối diện nhau, chia nhau mấy món ăn vặt mang theo.

Tống Cần vừa ăn vừa suy nghĩ.

“Có chuyện gì?” Thẩm Minh Tích hỏi.

"Hả? Không sao, cũng không phải chuyện gì to tát đâu." Cô lắc đầu.

“Em rất muốn biết hôm nay anh có yêu cầu gì đúng không?”

“Ừm.” Tống Cần thực sự tò mò.

"Vậy chúng ta trao đổi đi. Emu nói cho anh biết em đang nghĩ gì, anh sẽ nói cho cem biết yêu cầu nhỏ của anh."

Tống Cần cân nhắc giá trị của cuộc giao dịch này trong đầu, vội vàng gật đầu: “Anh nói trước đi.”

"Yêu cầu nhỏ củânh tôi là được xem em tết tóc."

Tống Cần nhanh chóng nhận ra, mấy hôm trước gội đầu, cô thản nhiên tết một bím tóc nhỏ sang bên trái, soi gương thấy khá ổn nên chụp ảnh đăng lên trang cá nhân, nhận được một "like" của anh.

"Đây là yêu cầu nhỏ của anh hả, em tuỳ tiện làm thôi, nếu thích lần sau ra ngoài em sẽ làm kiểu ấy, như một cô thôn nữ nhỏ đúng không."

"Anh nghĩ nhìn rất xinh, giống như một thiếu nữ."

"Em vẫn phải nhắc anh rằng em đã gần ba mươi rồi."

"Ba mươi cũng tốt."

Tống Cần im lặng một lúc rồi nói: "Em muốn mua một căn nhà. Hiện tại có một căn hộ nhỏ rất phù hợp, nhưng dù chỉ có 60 mét vuông thì giá cả vẫn không hề rẻ."

Nói xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, như thể những rắc rối mấy ngày qua đã chấm dứt.

“Ừ.” Anh gật đầu, bỏ rác vào túi, “Chênh lệch bao nhiêu? Anh đưa cho em.”

Cô sửng sốt một lúc mới nhận ra từ anh dùng không phải là "mượn" mà là "cho".

"Em thực ra định hỏi mượn anh, nhưng mở miệng lại cảm thấy quá xấu hổ."

“Sao lại xấu hổ?” Anh hỏi ngược lại, “Em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta chưa tốt đến thế?”

Cô ngầm đồng ý.

Anh đưa mắt nhìn về phía những ngọn núi xanh nhấp nhô, bình tĩnh nói: “Nhiều người quá coi trọng tiền bạc, nhưng nó không cần thiết. Anh đã nói có khó khăn thì đến gặp anh, anh không phải là người nói được không làm được."

"Em biết anh sẵn lòng giúp đỡ, nhưng em vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, có lẽ anh nói đúng, em quá coi trọng tiền bạc." Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu anh cho mượn, em nhất định sẽ viết giấy nợ cho anh, sau đó mỗi quý sẽ trả cho anh một phần, nếu tính lãi suất thì cứ dựa vào lãi suất của ngân hàng hiện tại, như vậy được không?"

"Anh không tính lãi suất." Anh nói, "Nếu em muốn thương lượng lãi suất thì tốt nhất dẹp chuyện này sang một bên đi."

"Được." Cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, giống như lời ncuar mình với anh quá sòng phẳng, "Anh cho em mượn tiền, em sẽ cố gắng hết sức để trả lại cho anh càng sớm càng tốt, nhưng em không thể đảm bảo thời điểm chính xác."

“Anh không cần sự bảo đảm này. Dù sao em cũng trốn không thoát.”

“Đúng vậy.” Cô mỉm cười, lén nhìn khuôn mặt anh, cảm thấy anh rất tốt bụng.

“Sáng mai anh sẽ chuyển tiền cho em.”

“Không cần gấp gáp như vậy.” Cô xua tay nói: “Em sẽ xem xét căn nhà trước, sau đó sẽ nói cho anh biết về quyết định của mình."

"Ừ, quyết định rồi thì báo cho anh biết."

“Được.” Cô muốn nói lời cảm ơn nhưng lại không nói.

“Nhìn bên kia kìa.” Anh đột nhiên chỉ vào ngọn núi phía xa, “Nhìn như một con vật nhỏ vậy."

Cô quay lại nhìn, nghĩ thầm: “Giống như một đôi tai thỏ nhỉ?”

“Giống như một con chó con.” Anh nói cho cô biết phần nào là mũi chó, phần nào là đuôi chó.

“Phong cảnh ở đây rất đẹp.” Tống Cần thở dài, “Có lẽ vì ánh sáng nên trông có chút linh thiêng.”

"Ừm."

“Em chợt nghĩ đến bài thơ "Trước ngày tươi đẹp". Có câu nào như vậy không?"

“Hồi nhỏ anh đã thuộc lòng hàng trăm bài thơ Đường, nhưng chưa từng nghe đến câu như này.” Anh mỉm cười, quay lại nhìn cô, “Anh nghĩ do em tự nghĩ ra.”

"Nhưng nghe có lý không? Cảnh đẹp vẫn trôi theo năm tháng và tồn tại hàng trăm triệu năm, nếu so sánh thì con người xuất hiện rất muộn, thời gian của mỗi người đều có hạn, những gì họ có thể làm trong cuộc đời cũng có hạn.”

"Bởi vậy mà mọi người gặp phải chuyện không vui cũng giống như giọt nước trong đại dương, hoàn toàn không đáng nhắc tới." Anh cũng bắt đầu suy nghĩ, "Nếu trong cuộc sống có gì không hài lòng, chỉ cần ra ngoài nhìn ngắm thế giới, sẽ cảm thấy những muộn phiền cũng nhạt đi."

“Nếu có chuyện gì đó rất buồn thì sao?”

“Nửa ngày hoặc nửa năm, theo thời gian rồi sẽ buông bỏ.”

Cũng giống như những điều tốt đẹp sẽ tồn tại mãi mãi, chỉ dành thời gian để suy ngẫm, vết thương của bạn sẽ được chữa lành.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng cúi đầu, sau đó thu hồi cảm xúc bất ngờ của mình, nhìn anh lần nữa.

Thật ra cô rất muốn nói, anh còn đẹp hơn phong cảnh ở đây, nhưng nghĩ lại, thà không nói ra còn hơn.

Anh chậm rãi thu dọn hành lý, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, tự nhiên tựa đầu vào vai cô, “Anh hơi mệt, muốn ngủ một lát.”

"Được."

“Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy mình nhận ra hơi muộn.”

“Ý anh là gì?” Cô không hiểu.

“Cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.” Anh nhắm mắt lại, thực sự muốn ngủ một lúc. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.