Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 34




Viêm Lương trầm ngâm một lúc rồi lại cười. nụ cười này còn có ảm đạm, thê lương hơn cảnh sắc mùa đông ngoài cửa sổ. “Một lí do khác, anh sợ sau khi biết chuyện, em sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn dồn Từ Tử Thanh vào bước đường cùng để bảo vệ lợi ích của mình…”

Châu Trình dường như bị cô đoán trúng, ánh mắt anh chợt xuất hiện một tia hoảng hốt. Đây mới là nguyên nhân khiến anh lo lắng đúng không? Viêm Lương gật đầu, cổ họng nghẹn ứ. Để nuốt trôi cục nghẹn, cô cố gắng ngoác miệng cười, thậm chí cười thành tiếng. “Cũng phải, làm sao em dám mơ rằng anh sẽ đứng về phía em!”

Châu Trình ngây người trong giây lát. Sau đó anh vội vàng đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, đến bên Viêm Lương, đặt một tay lên vai cô, an ủi: “Viêm Lương, em…”

Viêm Lương thu lại nụ cười. Cô hất tay Châu Trình khỏi vai, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. “Các người cứ chống mắt chờ xem tôi làm thế nào để đoạt những thứ vốn thuộc về tôi từ tay chị ta!”

Giọng nói Viêm Lương rất kiên quyết. Từng từ như bất chấp tất cả, khiến huyệt thái dương của Châu Trình không ngừng giật giật. “Viêm Lương, em… đừng như vậy…”

Nếu là trước đây, chắc chắn Viêm Lương sẽ mềm lòng khi nghe giọng nói khẩn cầu của Châu Trình, nhưng bây giờ, cô chỉ nở nụ cười chế giễu, lấy lại bản báo cáo trên bàn làm việc rồi không do dự rời khỏi đó. Đến lúc ra ngoài, cô vẫn không thèm quay lại liếc Châu Trình dù chỉ một lần.

Sau khi ra khỏi phòng Tài vụ, Viêm Lương không quay về văn phòng mà rời công ty, lái xe đến văn phòng luật sư Vạn Khanh Niên do luật sư Vạn làm chủ.

Luật sư Vạn không chỉ là luật sư đại diện của Từ thị, ông còn là luật sư riêng của Từ gia trong nhiều năm, phụ trách tất cả sự vụ liên quan đến pháp luật của Từ gia.

Luật sư Vạn hiện đang ở nước ngoài. Đối với Viêm Lương, đây là một tin tức tốt lành. Một người khác của văn phòng luật là luật sư Cao chịu trách nhiệm đón tiếp Viêm Lương.

Mục đích của Viêm Lương đến văn phòng luật sư rất đơn giản: “Tôi muốn xem bản di chúc của ông ngoại tôi đã công khai nhiều năm trước.”

Mấy năm nay, luật sư Cao mới chỉ gặp Viêm Lương vài lần. Ông ta rất hiếu kỳ khi thấy Viêm Lương đột nhiên xuất hiện ở văn phòng luật và đưa ra yêu cầu này. “Viêm tiểu thư có thể cho tôi biết nguyên nhân không? Tại sao cô đột nhiên muốn xem bản di chúc?”

Viêm Lương chỉ cười cười, thể hiện rõ thái độ không muốn trả lời. Luật sư Cao là người luôn luôn tôn trọng ý nguyện của khách hàng. Ông ta không hỏi gì thêm, lập tức đưa Viêm Lương tới phòng cất trữ dữ liệu.

Bản di chúc đã được công bố từ lâu, Viêm Lương không cần quyền hạn mới có thể xem di chúc. Cô nhanh chóng nhận bản di chúc gốc. Trải qua năm tháng, viền mép tờ giấy đã ngả sang màu vàng.

Lúc ông ngoại qua đời, Viêm Lương mới chập chững biết đi, vì vậy cô cảm thấy xa lạ với chữ ký của ông ở cuối bản di chúc. Nhưng nhiều năm qua, không dưới một lần cô nghe nói đến điều khoản có liên quan đến mình trong bản di chúc.

Hôm nay, Viêm Lương đích thân đến đây là muốn kiểm tra xem nội dung bản di chúc liệu có khác so với những gì cô nghe được từ người khác.

Viêm Lương đọc kĩ bản di chúc rồi ngẩng đầu nhìn luật sư Cao. “Ông ngoại tôi chỉ định tôi kế thừa cổ phần của Từ thị mà ông sở hữu lúc sinh thời, nhưng sau khi tôi kết hôn, quyền thừa kế mới có hiệu lực. Điều này có nghĩa là, lúc nào tôi có giấy đăng ký kết hôn, cổ phần sẽ tự động chuyển sang tên tôi?”

“Đúng vậy!”

“Tại sao ông ngoại tôi lại đặt ra quy định này?”

Trước sự truy vấn của Viêm Lương, luật sư Cao hơi ngập ngừng. Ông ta ngẫm nghĩ, cố gắng chọn câu từ dễ hiểu: “Ông ngoại cô làm vậy để tránh cổ phần rơi vào tay một người mà ông ngoại cô không thích.”

“Người ông không thích… là bố tôi?”

Luật sư Cao im lặng, coi như thừa nhận. Ông ta không khỏi thán phục sự nhạy bén của cô gái trẻ trước mặt.

Bắt gặp nụ cười có vẻ sâu xa trên khóe miệng luật sư Cao, Viêm Lương biết mình đã đoán đúng. Cô suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: “Ông ngoại tôi không muốn trao lại cổ phần cho mẹ tôi, vì như vậy bố tôi sẽ được chia một nửa, cuối cùng, phần tới tay tôi chẳng còn là bao. Ngoài ra, ông còn ra điều kiện sau khi tôi kết hôn mới có thể thừa kế cổ phần là bởi ông cho rằng, một khi đến tuổi kết hôn, tôi đã có lập trường vững vàng, chắc chắn sẽ không bị bố tôi thao túng. Lúc đó, ông có thể yên tâm giao cổ phần cho tôi mà không lo chảy ra bên ngoài?”

Viêm Lương nói xong liền nhướng mắt quan sát luật sư Cao. Luật sư Cao không trả lời, giữ nụ cười thâm sâu trên môi. Viêm Lương trả lại bản di chúc. “Cám ơn ông!”

“Tiểu thư còn cần gì nữa không?”

“Không cần.”

Viêm Lương rời khỏi văn phòng luật sư. Khi đứng dưới tòa nhà văn phòng luật, trong lòng cô đã hạ quyết tâm. Cô rút điện thoại, bấm dãy số quen thuộc.

Điện thoại riêng của Tưởng Úc Nam tắt máy, Viêm Lương đành gọi vào một số khác của anh.

Người nghe máy là thư ký Lý. “Viêm tiểu thư?”

Thư ký Lý từng gặp Viêm Lương ở căn hộ của Tưởng Úc Nam mấy lần khi anh ta có việc quan trọng cần tìm Tưởng Úc Nam. Anh ta đã biết rõ mối quan hệ giữa cô và Tưởng Úc Nam. Bây giờ, nghe giọng nói của anh ta ở đầu máy bên kia, Viêm Lương vẫn khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Cô điều chỉnh tâm trạng rồi mới lên tiếng: “Tổng giám đốc đâu rồi?”

“Chúng tôi đang cùng lãnh đạo Cục Giám sát dược phẩm ăn cơm.”

Viêm Lương giơ tay nhìn đồng hồ, hóa ra đã đến giờ ăn trưa.

“Tôi muốn gặp riêng Tổng giám đốc bàn một chuyện, anh có thể sắp xếp giúp tôi không?”

“Gấp lắm sao?”

“Đúng vậy!”

“Lịch làm việc của Tổng giám đốc đã kín đến tuần sau, có lẽ…” Hình như thư ký Lý đang kiểm tra lịch làm việc, anh ta im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nếu hôn may tổng giám đốc không làm thêm, chín giờ tối là có thể kết thúc công việc. Viêm tiểu thư có thể đợi Tổng giám đốc về nhà rồi bàn với anh ấy…”

Lời nói thẳng tuột của thư ký Lý chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh vào mặt Viêm Lương. Cô thở dài, cúp điện thoại, đi ra ô tô để quay về công ty.

Đi được nửa đường, điện thoại của Viêm Lương chợt đổ chuông. Cô quan sát đường đi vừa đeo tai nghe. “A lô!”

Đối phương chỉ nói mấy từ đơn giản: “Em đang ở đâu?”

Viêm Lương ngẩn người, vài giây sau mới có phản ứng: “Chẳng phải anh đang cùng lãnh đạo Cục Giám sát dược phẩm ăn cơm sao?”

Tưởng Úc Nam không trả lời mà hỏi lại: “Em có việc gấp cần gặp anh?”

Viêm Lương trầm mặc. Cô cắn môi, đánh tay lái, dừng xe bên lề đường. Sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em muốn gặp anh nói chuyện trực tiếp.”

Đầu máy bên kia im lặng một, hai giây: “Em đang ở đâu? Anh tới đón em.”

“Thư ký Lý nói lịch làm việc của anh kín mít, bây giờ anh có thời gian rảnh à?”

“Em quan trọng hơn.” Tưởng Úc Nam trả lời ngay.

Em quan trọng hơn…

Tưởng Úc Nam nói câu này rất thoải mái, tự nhiên, dường như đây là một câu nói rất bình thường. Nhưng trái tim Viêm Lương như bị gõ mạnh một cái, mấy giây sau cô mới định thần. “Không cần đâu, em đang lái xe ở bên ngoài, em tới đón anh.”

Tưởng Úc Nam đọc địa chỉ nhà hàng. Viêm Lương cúp điện thoại rồi quay đầu xe, tăng tốc tiến về nơi đó.

Bây giờ là giờ cao điểm, tình trạng tắc đường khá nghiêm trọng, Viêm Lương mất nửa tiếng mới đến được nhà hàng. Cô gọi cho Tưởng Úc Nam: “Em đến rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Viêm Lương lái xe thẳng vào sân trước của nhà hàng. Ô tô vẫn chưa dừng hẳn, cô đã nhìn thấy Tưởng Úc Nam đang đi ra ngoài.

Nhìn thấy xe của cô, Tưởng Úc Nam lập tức tiến lại gần. Thời tiết giá lạnh mà anh mặc đồ mỏng manh, chỉ có một chiếc áo khoác bên ngoài bộ com lê. Đôi găng tay da màu đen là đồ giữ ấm duy nhất. Tưởng Úc Nam lên xe, mang theo hơi lạnh giá buốt, Viêm Lương lập tức điều chỉnh điều hòa cho ấm hơn.

Trước đó, sắc mặt Tưởng Úc Nam lạnh lùng như thời tiết bên ngoài, sau khi gặp Viêm Lương, vẻ mặt anh cũng ấm áp hơn. “Em nói đi!”

Lúc này, Viêm Lương tự nhiên không biết mở miệng thế nào. Cô khởi động xe, ngập ngừng, nói: “Chúng ta tới một nơi trước đã!”

Viêm Lương không trả lời, Tưởng Úc Nam cũng không miễn cưỡng.

Xe chạy bon bon trên đường, bàn tay cầm vô lăng của Viêm Lương đông cứng. Tưởng Úc Nam liếc cô một cái. “Em lạnh lắm à?”

“Một chút.”

Tưởng Úc Nam điều chỉnh điều hòa cho ấm hơn.

Không biết trầm mặc bao lâu, cuối cùng Viêm Lương cũng đã chuẩn bị tâm lý. Mặt vẫn hướng về phía trước, cô bình thản nói với Tưởng Úc Nam: “Em không muốn đính hôn.”

Cô không nhìn anh, tất nhiên không thể biết phản ứng của anh, nhưng cô có thể cảm nhận rõ, nhiệt độ trong xe vốn đang ở ba mươi độ lập tức xuống đến không độ trong nháy máy.

Vài giây sau…

“Lý do?” Tưởng Úc Nam cất giọng nói trầm thấp, vô cùng nghiêm túc.

Tưởng Úc Nam vừa dứt lời, Viêm Lương đánh tay lái rẽ vào một con đường nhỏ. Không bao lâu, chiếc xe dừng lại. Tưởng Úc Nam vô tình đưa mắt ra ngoài cửa xe, anh hóa đá trong giây lát.

Cặp lông mày nhíu chặt của anh ẩn giấu nỗi ưu tư.

Ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi tấm biển để ba chữ “Cục Dân Chính” trên tòa nhà ngoài cửa xe, Viêm Lương đã lên tiếng: “Chúng ta… kết hôn đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.