Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 42




"Đan Vân Sơ, chị chừng nào trở về đây?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.

"Còn hơn một tháng!" Thật ra thì theo như tốc độ bây giờ đại khái một tuần có thể trở về, nhưng Đan Vân Sơ muốn cho Diệp Tuyền Vũ một bất ngờ.

"Ừ." Diệp Tuyền Vũ giọng nói nho nhỏ có chút mất mác.

"Nhớ chị sao?" Đan Vân Sơ biết rõ còn cố hỏi.

"Đan Vân Sơ, chị trước kia từng thích người khác sao?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên hỏi.

Đan Vân Sơ sững sờ, trước kia cùng hiện tại có quan hệ sao? Cô cảm giác mình đã lâu không nghĩ tới trước kia, cũng không có gì để nghĩ.

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Đan Vân Sơ không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Không có gì, không có chuyện gì, em cúp máy đây." Diệp Tuyền Vũ cũng không hỏi tới, nàng cũng không biết mình toan tính cái gì, dù sao muốn có người kia, cần ít nhất mười năm, nhưng hiện tại trong lòng nàng chính là không thoải mái, cho nên liền cúp điện thoại. Diệp Tuyền Vũ đột nhiêncúp điện thoại, làm cho tức giận trong lòng Đan Vân Sơ không ngừng bốc lên, Diệp Tuyền Vũ không giải thích, lần sau không tiếp!

Bất quá thử nghĩ lại, cô từ trước đến giờ từng vô số lần cúp điện thoại của Tiểu công chúa, trong lòng cũng thăng bằng một chút. Bất quá thì ra cảm giác bị cúp điện thoại là như vậy, Đan Vân Sơ đột nhiên sinh ra một chút ác cảm. Đan Vân Sơ học đặt mình vào vị trí người khác, dù sao cũng là một tiến bộ đáng mừng.

Diệp Tuyền Vũ biết mình mười mấy năm trước đã bị cho ăn giấm chua, có chút không hiểu đây là loại cảm giác gì, nhưng là nàng nhịn không được, vừa nghĩ tới Đan Vân Sơ vô tâm vô phế đã từng thích người khác, trong lòng chính là không thăng bằng, cho nên nàng cần thời gian mấy ngày để lấy lại thăng bằng tâm lý một chút.

Liên tục ba ngày sau Diệp Tuyền Vũ cũng không gọi điện thoại cho Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ mơ hồ cảm thấy Diệp Tuyền Vũ tức giận, nhưng cô không biết mình đã đắc tội gì, thật sự không hiểu nổi. Đan Vân Sơ tính gọi điện thoại cho Diệp Tuyền Vũ, nhưng liền thay đổi chủ ý, chỉ còn ba bốn ngày nữa là có thể trở về, Tiểu công chúa không nhận được điện thoại của mình, trong lòng nhất định sẽ sốt ruột, lúc đang sốt ruột, đột nhiên thấy mình xuất hiện, có phải là sẽ vô cùng vui mừng không? Đan Vân Sơ đột nhiên cảm giác thì ra mình rất lãng mạn, Đan Vân Sơ nào biết sự lãng mạn của mình, thực chất chính là trước tiên đem hành hạ một phen, sau đó cho ăn đường ngọt, ác liệt làm người ta giận sôi, dĩ nhiên Đan Vân Sơ không ý thức được điều này.

Mặc dù Diệp Tuyền Vũ bởi vì trong lòng không thăng bằng, không gọi điện thoại cho Đan Vân Sơ, thật ra thì nàng mong đợi Đan Vân Sơ gọi điện thoại dụ dỗ mình. Nhưng là Đan Vân Sơ, con người chết tiệt kia, mình không gọi, chị ấy ngược lại, cũng không gọi cho mình, Diệp Tuyền Vũ vốn là không thăng bằng, phát triển trở thành hờn dỗi, nhưng là mình ở nơi này sinh hờn dỗi, người kia hoàn toàn không biết, lại càng tức giận, lại càng không muốn gọi điện thoại cho Đan Vân Sơ.

Đan Vân Sơ hoàn hảo xử lý mười hai cuộc triển lãm tranh lưu động, Đan Vân Sơ tâm tình rất tốt, tối đến có tiệc mừng, uống đến có chút say, Ann chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn thừa cơ rót rượu. Nhưng là Đan Vân Sơ uống rượu vẫn rất tiết chế, bởi vì mẹ Đan vô cùng ghét rượu, ghét người uống đến say không còn biết gì. Cho nên Đan Vân Sơ tửu lượng rất kém, uống mấy ly, đã cảm thấy đầu có chút choáng váng, cũng không dám uống nhiều hơn nữa.

Ann dìu Đan Vân Sơ say rượu trở về khách sạn, Ann len lén lấy điện thoại di động ra thừa cơ chụp mấy tấm ảnh mình và Đan Vân Sơ ôm thân mật.

Đan Vân Sơ say rượu, không giống bình thường khó đến gần, hiện tại thuận theo để cho mình dìu, có lẽ Dan cũng không quá ghét bỏ mình, Ann nghĩ như vậy, nếu là tối nay có thể khiến Dan ở lại, cô ấy có lẽ sẽ không gấp như vậy trở về, Ann bắt đầu tính toán.

Đan Vân Sơ say rượu nhanh, tỉnh cũng nhanh, trước một Ann vừa tắm rửa xong đi ra ngoài, cảm xúc của cô lúc tỉnh so với say rượu cũng không khác biệt lắm.

"Cô tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?" Ann quan tâm hỏi.

"Không có việc gì, tôi trở về phòng." Đan Vân Sơ nhìn quanh, biết đây không phải là phòng của mình, muốn trở về phòng ngủ, đầu còn có chút choáng.

"Dan, cô một chút cũng không thích tôi sao?" Ann ôm lấy Đan Vân Sơ, khăn tắm trên người theo đó chảy xuống, vóc người xinh đẹp đầy đặn, dán chặt trên người Đan Vân Sơ.

Đan Vân Sơ sắc mặt không chút thay đổi, cảm giác tựa như một trò khôi hài. Cô thật sự không hiểu, cô gái này cũng thích mình? Phần lớn cũng chỉ do hình dáng mình xinh đẹp nên muốn phát sinh quan hệ thân thể, kỳ thật không phải là thật sự thích mình.

"Tôi có thích một người, em ấy dùng mười năm mới làm cho tôi thích em ấy, cô cảm thấy cô cũng kiên nhẫn dùng mười năm làm cho tôi thích cô sao?" Đan Vân Sơ hỏi, không khách khí đem Ann từ trên người mình đẩy ra, cô không thích người khác khi không được sự cho phép đã dám đụng chạm thân thể mình, tuy nhiên Tiểu công chúa là ngoại lệ.

Ann có chút ngây ngẩn cả người, Dan thực rất mê người, nếu như mười năm nữa mới có thể có được Dan, phí tổn này quả thật có chút cao, nhưng nhìn Đan Vân Sơ lạnh lùng quay mặt, Ann có chút tin, có lẽ thật cần mười năm, mới có thể tới gần cô gái lạnh lùng này, lòng của

Dan tựa hồ quá xa cách.

"Cô ấy đã nhích tới gần cô như thế nào?" Ann tò mò hỏi.

"Em ấy dùng mười năm, từng chút từng chút để cho tôi ghi nhớ mình." Đan Vân Sơ chưa từng thật sự suy nghĩ, làm sao đột nhiên đối với Diệp Tuyền Vũ có cảm giác, có lẽ là bởi vì Diệp Tuyền Vũ dù biết rõ Đan Vân Sơ là một cô gái đáng hận cỡ nào, nhưng vẫn như cũ thích Đan Vân Sơ, cũng có lẽ là bởi vì sau khi gặp lại, Tiểu công chúa rõ ràng bình thường là cô gái mạnh mẽ, lại bị mình khi dễ phải khóc nhiều lần, làm cho mình bắt đầu khẽ đau lòng, hoặc có lẽ là cùng mình cãi nhau, làm cho mình không cảm thấy cô đơn.

"Thật sự là mười năm sao? Ngắn một chút không được sao? Ba năm?" Ann cò kè mặc cả nói, thật ra thì lúc này Ann có chút khả ái, bất quá Đan Vân Sơ chú ý không tới. Mười năm Ann làm không được, ba năm thì có thể suy nghĩ. Ann từng có rất nhiều tình nhân, dài nhất cũng chỉ là ba năm, có thể thấy được cô đối với Đan Vân Sơ là rất thích.

"Cô không phải là người cực kỳ có tính nhẫn nại, tại sao tôi phải thích cô đây? Em ấy so với cô xinh đẹp hơn rất nhiều." Đan Vân Sơ hỏi ngược lại, nhìn thế nào cũng đều là thấy Tiểu công chúa đáng yêu hơn.

"Cô ấy so với tôi xinh đẹp hơn rất nhiều?" Ann không tin đề cao âm lượng, làm sao có thể, so với mình xinh đẹp hơn còn phải mất mười năm, ba năm của mình thật không đủ dùng, hơn nữa, so với mình xinh đẹp hơn, bình thường người theo đuổi hẳn rất nhiều, làm sao có thể yêu một người mười năm đây? Ann đột nhiên đối với người Đan Vân Sơ đang nói tới sinh ra tò mò.

Đan Vân Sơ gật đầu, Ann rốt cuộc là cô gái thông minh, không nên dây dưa nữa thì hơn.

"Tôi muốn nhìn thấy cô ấy, nếu thật sự giống như cô nói, tôi liền buông tha." Ann nói.

"Tùy cô, không làm tôi cảm thấy buồn bực là được." Đan Vân Sơ nói xong, đứng dậy rời phòng Ann.

Trở về tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ, xế chiều lên máy bay, nghĩ đến lập tức có thể trở về, Đan Vân Sơ tâm tình cũng có chút vui mừng, bất chấp đầu còn có chút choáng.

"Một ngày cũng không ở lại, cô thật đúng là nhớ nhà a!" Ann chua xót nói, tuy nhiên cũng là thu xếp hành lý cùng Đan Vân Sơ trở về Trung Quốc, nói gì cũng phải gặp người yêu Đan Vân Sơ một lần mới được.

"Cô không cần theo tôi trở về." Đan Vân Sơ xem thường nói.

"Tôi rất thích Trung Quốc, cho nên đi bao nhiêu lần cũng không chán." Ann chuyển thái độ vừa rồi, cười nói.

"Ừ." Đan Vân Sơ thản nhiên trả lời một tiếng.

"Dan, cô nói thật xem, lần sau có thể để cho tôi làm trợ lý của cô không?" Ann thẳng thắn hỏi.

"Nếu như cô không tạo cho tôi cảm giác buồn bực, có thể suy nghĩ." Đan Vân Sơ ăn ngay nói thật, Ann làm việc quả thật không thể bắt bẻ, nếu không mình cũng không thể rút ngắn một nửa hành trình, chẳng qua nếu như không quấn lấy mình, thì càng tốt hơn.

"Cô thật đúng là thẳng thắn, nói một là một. Chống cự rất hấp dẫn, vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội tình nhân, thiết nghĩ cô ấy dùng mười năm, thật ra thì cũng đáng giá." Ann cười nói, rõ ràng Dan có bộ dạng mê hoặc mọi người, nhưng là cùng hoa thủy tiên giống nhau sẽ không đem tầm mắt đặt trên người khác quá một phút.

"Tôi không muốn tiếp tục đề tài này." Đan Vân Sơ khiêu mi nhìn Ann, không cười, Ann này không phải hạng phụ nữ an phận, muốn cô ấy chờ, đừng nói mười năm, cho dù là ba năm cũng là nói nhảm mà thôi.

***

Người tính tình tốt như Lam Vận còn muốn quẳng vợt không muốn đánh, banh tới đều đỡ không được, thực hiển nhiên, người nào đó chẳng qua là đang phát tiết mà thôi. Mình thần kinh vận động vốn không tốt bằng người nào đó, toàn làm cho mình chạy, một lần không đánh được cũng không nói, còn mồ hôi chảy khắp người, mệt đến chịu không nổi.

"Ngừng, tớ ngừng đánh." Lam Vận rốt cuộc không nhịn được la ngừng.

"Cậu suốt ngày ở lì trong nhà, thân thể rất nhanh rỉ sét, còn không vận động nhiều một chút." Diệp Tuyền Vũ bất mãn nói, trong lòng tức giận, cho nên mới hẹn Lam Vận ra ngoài đánh cầu.

"Cậu vận động như vậy sao?" Lam Vận mắt trợn trắng, nói không ra hơi, khi dễ mình a, hiển nhiên lại bị Đan mẹ kế ức hiếp, Vũ chắc chắn sẽ không thừa nhận nguyên nhân này? Đáng đời, người nào không thích, hết lần này tới lần khác đâm đầu thích Đan Vân Sơ, một chút cũng không đáng được thông cảm! Lam Vận trở lại chỗ của mình, cầm lấy khăn lông lau mồ hôi, đang là mùa đông, có thể ra nhiều mồ hôi như vậy, thật là bị hành hạ chết.

"Là cậu quá ngu ngốc, một cái cũng không đánh được, nhớ đến năm đó là ai chạy tám trăm thước, chạy đến về nhất từ dưới đếm lên?" Diệp Tuyền Vũ không khách khí nói.

"Ngừng, còn hơn cậu không dám chạy!" Lam Vận cũng không khách khí cãi lại, năm đó người nào đó trổ mã quá độ, không dám chạy ở trước mặt mọi người.

"Hừ, không cần kiếm cớ, kém vận động thì nhận đi." Diệp Tuyền Vũ hừ lạnh, năm đó là không cẩn thận bây giờ mới phải bù đắp.

"Biết tớ không có khả năng vận động, sao còn kêu tớ ra ngoài! Thế nào, lại bị Đan Vân Sơ chọc tức à?" Tử huyệt của Diệp Tuyền Vũ vẫn chỉ có một.

"Không có." Diệp Tuyền Vũ rất nhanh trả lời, ngược lại có chút giấu đầu lòi đuôi.

"Giả bộ." Lam Vận uống nước, bổ sung lượng nước vừa bị hao hụt. Hiển nhiên là yêu thương phiền phức, thật không khá hơn bộ dạng thảm thương yêu đơn phương lúc trước là mấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.