Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 43




Mục Viễn đi ra ngoài nghe điện thoại, vừa mới kéo cửa ra liền nghe thấy tiếng điện thoại rơi, thấy sắc mặt Tô Tầm tái nhợt như tuyết ngã xuống thì vội vàng vươn tay ra đỡ, trong giọng nói là sự lo lắng ngập tràn: “Tầm Tầm, em sao vậy?”

Tô Tầm sít sao níu lấy áo sơ mi của anh, trong mắt là sự kinh hoảng chưa bao giờ có, môi run rẩy: “Tiểu Tông … Tiểu Tông, Tiểu Tông bị người ta bắt rồi …” Trong đầu là tiếng nói của Triệu Cần Cần, cô rất sợ.

“Cái gì?” Dĩ nhiên là Mục Viễn cũng bị hù dọa, thoáng nhìn thấy điện thoại vẫn còn đang kết nối thì một tay anh giữ lấy cô, một tay nhặt điện thoại.

Ngón tay vô tình đụng vào nút handsfree, tiếng khóc của Triệu Cần Cần truyền ra: “Tầm Tầm … Tầm Tầm, em có đang nghe không? Tất cả đều là lỗi của chị, nếu không phải là chị không đồng ý để cho Tô Thậm đến đón thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy … chị, chị đã báo cảnh sát rồi.”

Mục Viễn trực tiếp nhận điện thoại: “Bây giờ cô đang ở đâu? Được, cô cứ đứng ở đó đi, tôi và Tầm Tầm sẽ qua đó ngay lập tức.”

Mục Viễn hỏi đâu vào đấy mấy vấn đề, Tô Tầm cũng dần dần khôi phục lại lý trí nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trong đầu không khỏi nhớ đến mấy vụ án trẻ em bị mất tích lúc trước, đầu ngón tay bởi vì sợ hãi mà khẽ run lên.

Cúp điện thoại, Mục Viễn nhìn Tô Tầm: “Chờ anh một chút.” Nói xong thì xoay người vào phòng lấy chìa khóa xe và túi xách của Tô Tầm.

Trện xe, Tô Tầm sít sao nắm chặt hai tay, hai mắt nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước nhưng không hề mở miệng nói bất kỳ điều gì, Mục Viễn nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh biết bây giờ cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, anh biết Tô Tiểu Tông quan trọng với cô như thế nào, anh cũng biết … việc này có lẽ liên quan đến Lục Trình Dương.

“Tầm Tầm, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm Tô Tiểu Tông về.” Mục Viễn đảm bảo nói.

“Vâng … Cảm ơn …” Giọng nói Tô Tầm khàn khàn, trên đường đi Mục Viễn không ngừng gọi điện nhờ các mối quan hệ, cô biết rõ anh đã dốc toàn lực giúp cô.

Lúc bọn họ tới nơi thì Tô Thậm cũng đã đến, Triệu Cần Cần vẫn đang tự trách mình, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, trang điểm đã nhòe hết, nhìn đến rất chật vật, vừa thấy Tô Tầm liền lập tức chạy qua: “Tầm Tầm, thực xin lỗi, chị …, chị …” Hiển nhiên là cô cũng bị dọa cho sợ hãi, cô làm lạc mất con trai của bạn tốt, lỡ như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì …

Tô Thậm nhìn dáng vẻ nói năng lộn xộn của Triệu Cần Cần thì có chút không đành lòng, nắm chặt tay cô: “Em tỉnh táo lại đi, không ai đoán trước được việc như thế sẽ xảy ra mà.” Nói xong thì bực bội vò đầu mình, đầu xoăn nhỏ là do anh nhìn lớn lên, ai mà không lo lắng cơ chứ?

Ngược lại, ngoại trừ sắc mặt Tô Tầm tái nhợt không còn chút máu thì cả người nhìn lại rất tỉnh táo, ấp úng nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, em biết chị không phải cố ý …” Nếu không phải bị đôi môi mím chặt và tay chân đang run rẩy bán đứng thì Mục Viễn cũng bị dáng vẻ của cô lừa gạt.

“Đoạn đường Triệu tiểu thư đi qua không có camera giám sát, xe cộ và người đi lại cũng ít nên không có nhân chứng.” Người cảnh sát trẻ tuổi nói với Mục Viễn: “Ngã tư phía trước đoạn đường đó có camera, chúng tôi đã điều người qua bên kia kiểm tra màn hình giám sát rồi, nếu phát hiện ra người và xe khả nghi sẽ lập tức điều tra ngay.”

Mục Viễn gật đầu: “Làm phiền cậu rồi.”

Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi vỗ vai anh, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà … động tĩnh lần này của cậu lớn như vậy chỉ sợ mẹ cậu cũng đã biết rồi.”

Lông mày Mục Viễn cau lại nhưng lập tức lại giãn ra: “Sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi.”

Mục Viễn đã vận dụng tất cả các loại quan hệ có thể, anh đi đến trước mặt Tô Tầm, tay để lên vai cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ chỉ có thể chờ tin mà thôi.”

Do dự một chút rồi hỏi: “Em … có muốn báo cho Lục Trình Dương biết hay không?”

Lục Trình Dương là bố của Tô Tiểu Tông, có thể chuyện này cũng có liên quan đến anh ta, tám phần là nhắm vào anh ta. Mặc dù Mục Viễn không muốn bởi vì chuyện này mà Tô Tầm sẽ dây dưa với anh ta sâu hơn nhưng bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm được Tô Tiểu Tông.

Kết quả tốt nhất là anh tìm được Tô Tiểu Tông trước.

Tô Tầm nhìn di động trong tay, lắc đầu, đứng lên: “Em cũng muốn đi ra ngoài tìm.” Cô ngồi không yên, chờ đợi chỉ càng làm cô lo lắng thêm thôi.

Mục Viễn giữ chặt lấy cô: “Anh đi cùng em.”

Tô Thậm và Triệu Cần Cần cũng đứng lên, Tô Thậm nói: “Anh cũng đi.” Triệu Cần Cần cũng nói: “Chị cũng đi.”

Kỳ thật bọn họ cũng không biết đi đâu tìm người nên chỉ có thể lái xe ở những khu vực xung quanh. Tô Tầm nói muốn xuống xe đi tìm, Mục Viễn liền dừng xe ở ven đường rồi cùng đi với cô; Tô Tầm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lần lượt bắt lấy người đi ngang qua hỏi thăm: “Anh (chị) có nhìn thấy một đứa bé khoảng bốn tuổi, đầu tóc xoăn mềm mại, rất đáng yêu, giống như trong tấm ảnh này …”

Mục Viễn cũng không có cách nào, chỉ có thể lấy di động ra hỏi người đi đường: “Anh (chị) có từng nhìn thấy đứa nhỏ trong hình …”

Cũng không biết qua bao lâu, người trên đường thưa dần, Tô Tầm cầm điện thoại đi trên đường, bỗng nhiên cô cảm thấy rất tuyệt vọng, sụp đổ ngồi xổm xuống đất, đầu vùi vào đầu gối, bả vai không ức chế được run rẩy.

Cô đã nói sẽ đi đón con trai, cô đã nói vậy … nhưng bây giờ đã qua nhiều giờ rồi, con trai chắc chắn sẽ rất sợ hãi …

Mục Viễn nửa quỳ ở trước mặt Tô Tầm, kéo cô vào trong ngực mình, thở dài thật sâu. Cuối cùng cô cũng đã khóc lên rồi, anh nhìn cô kiên cường chống đỡ cả một đêm mà hết sức đau lòng.

Vào thời khắc này, đột nhiên điện thoại của Tô Tầm vang lên, cô cả kinh đẩy Mục Viễn ra, cúi đầu nhìn điện thoại rồi ấn nút trả lời.

Hít mũi một cái, khàn khàn nói: “Lục Trình Dương, không thấy Tô Tiểu Tông đâu cả.”

Lục Trình Dương cơ hồ là đua xe từ sân bay chạy tới, người anh nghi ngờ nhất chính là Trình Nhiễm. Trình Nhiễm dường như là cố ý không nhận điện thoại của anh, điện thoại gọi qua đều không có người nhận.

Nện một quyền lên tay lái, sắc mặt u ám, anh không ngờ đối phương lại động tay động chân lên một đứa nhỏ bốn tuổi.

Trình Nhiễm nhìn điện thoại đang không ngừng đổ chuông, đột nhiên cô ta phát ra một tiếng cười lạnh.

Nghe thấy người dì xấu xa cười rất kỳ quái, Tô Tiểu Tông có chút bất an xê dịch thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra rất khổ sở nói: “Dì ơi, dì có thể cho cháu về nhà hay không, cháu muốn về nhà … đã muộn thế này rồi, mẹ tìm không thấy cháu sẽ rất đau lòng …” Bé rất buồn, bé nhớ mẹ, bé cũng nhớ bố nữa.

Trình Nhiễm nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ, đột nhiên cười lên: “Mày rất sợ tao sao?”

Tô Tiểu Tông nhìn cô ta thành thật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Nhưng mà … dì còn tốt hơn so với bà lão xấu xa kia, bà lão kia còn đánh cháu, dì chỉ dẫn cháu đi thôi …” Nhớ tới bà lão đáng sợ kia thì Tô Tiểu Tông sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trên mặt còn rất đau …

Khuôn mặt của đứa bé nhăn lại, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không dám khóc nhìn có chút đáng thương, lại làm cho Trình Nhiễm vô cớ nhớ đến Lục Trình Dương, đứa nhỏ này lớn lên rất giống anh.

Điện thoại di động lại một lần nữa đổ chuông, Trình Nhiễm nhàn nhạt liếc qua rồi lại phát ra một tiếng cười lạnh, cô chính là muốn cho anh và Tô Tầm phải lo lắng không yên.

Tô Tiểu Tông thấy điện thoại liên tục đổ chuông nhưng người dì xấu xa kia lại không nhận nên âm thầm bò xuống ghế sofa, từ từ lại gần điện thoại để trên bàn trà, bé muốn gọi điện cho mẹ … bé muốn về nhà …

Trình Nhiễm cũng không ngăn cản Tô Tiểu Tông, lúc nãy khi cô dẫn cậu nhóc về đây thì nhóc này liên tục nhìn vào điện thoại của cô ta.

Đột nhiên Tô Tiểu Tông la lên, toàn bộ thân thể bé nhỏ đi qua, bàn tay nhỏ bé thiếu chút nữa chạm vào điện thoại thì bị Trình Nhiễm cầm lấy. Tô Tiểu Tông cười toe toét liều mạng lao về phía trước, trong miệng lớn tiếng la lên: “Đó là điện thoại của bố cháu! Bố cháu gọi điện đến! Cháu, cháu muốn nói chuyện với bố …”

Bé còn nhớ số điện thoại của bố, trước đây lúc bố nói cho bé biết thì bé vẫn còn nhớ, bé muốn bố tới đón mình.

Mặc dù còn nhỏ nhưng khi bị người kia mang đi thì Tô Tiểu Tông liền mơ hồ biết được mình đã bị người xấu bắt … Chính mẹ bình thường hay nói chuyện những người xấu hay bắt trẻ nhỏ, bà lão xấu xa kia còn đánh bé nữa.

Trình Nhiễm không ngờ Tô Tiểu Tông lại nhớ số của Lục Trình Dương, chỉ mới thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại mà đã kích động như vậy, cô ta bắt Tô Tiểu Tông ngồi lại trên sofa, lạnh giọng hỏi: “Điện thoại của bố mày sao?”

Tô Tiểu Tông dùng sức gật đầu, lớn tiếng nói: “Chính là điện thoại của bố cháu.”

Giơ điện thoại đang cầm trong tay lên, điện thoại vẫn còn đang đổ chuông, Trình Nhiễm quơ quơ điện thoại trước mặt Tô Tiểu Tông, nhìn cậu bé vươn tay chụp lấy điện thoại thì đột nhiên cười lên: “Mày cảm thấy anh ấy đúng là bố mày sao?”

Trình Nhiễm giơ cao điện thoại lên, cố ý trêu cợt, Tô Tiểu Tông không thể với tay tới được, trơ mắt nhìn cuộc gọi bố đang gọi đến, nghẹn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Chính là bố của cháu!”

“Phải không?” Trình Nhiễm tắt điện thoại rồi vứt sang một bên, cố ý nói: “Bây giờ mày bốn tuổi đúng không, trước giờ bố mày không hề đến thăm mày, mày có biết tại sao không?”

Đôi mắt Tô Tiểu Tông nhìn chằm chằm vào di động, gấp đến độ muốn khóc, bé không muốn nói chuyện với người dì xấu xa này. Mặc dù cô ta đã cứu bé từ bà lão xấu xa kia nhưng cô ta lại không để cho bé về nhà, cô ta lại còn là người dì xấu xa nữa chứ!

Tô Tiểu Tông nghe thấy lời nói của Trình Nhiễm thì an tĩnh lại, nằm quỳ sấp ở trên sofa, lờ mờ nhìn về phía Trình Nhiễm, sau đó nói: “Bố cháu bận nhiều việc …” cho nên mới chưa trở về gặp bé.

Đột nhiên Trình Nhiễm cười lên, lời nói có chút trực tiếp lại tàn khốc: “Là mẹ mày nói như vậy sao? Mẹ mày gạt mày đó, bố mày căn bản không biết là có mày, mẹ mày vụng trộm sinh mày ra, bố mẹ mày ly hôn, bố mày căn bản không muốn có mày nên mới không trở về thăm mày.”

Tô Tiểu Tông ngây ngốc nhìn Trình Nhiễm, đột nhiên nâng bàn tay mập mạp lên dụi mắt rồi la toáng lên: “Dì nói dối! Bố yêu thích cháu, bố kể chuyện cho cháu nghe, còn dẫn cháu … dẫn cháu đi chơi, bố yêu thích cháu … mẹ nói bố yêu cháu nhất!”

“Đó là mẹ mày lừa mày thôi, có người bố nào bận việc đến nỗi mà ngay cả con mình cũng không muốn chứ?” Trình Nhiễm nhìn thấy đôi mắt của bé trai nhanh chóng đỏ lên thì đột nhiên cảm thấy hết sức sung sướng. Lục Trình Dương khiến cô ta phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, nếu anh đã muốn đón nhận đứa con này thì cô ta sẽ hủy diệt hình tượng của anh ở trong lòng của đứa nhỏ, khiến đứa bé này chán ghét anh, “Bố mày không thích mẹ mày cũng không thích mày cho nên anh ấy mới không trở về thăm hai mẹ con mày.”

Mẹ lừa mình sao … Tô Tiểu Tông từ từ ngồi lại trên sofa, hai tay ôm đầu gối, trước kia bé thấy các bạn nhỏ khác đều có bố, mỗi lần bé hỏi mẹ thì mẹ đều nói bố đi công tác ở nơi rất xa lại bề bộn nhiều việc cho nên chưa về thăm bé được. Nhưng mà rất lâu rồi bố còn chưa có về, có đôi khi bé hỏi mẹ là có phải bố không cần bé nữa hay không thì mẹ đều nói không phải, bé sẽ nghĩ bố làm gì mà bận như vậy chứ … tại sao bố của các bạn nhỏ khác cũng làm việc nhưng những người đó có thể về nhà còn bố bé lại không thể?

Nếu là lúc trước thì Tô Tiểu Tông sẽ không chút do dự tin tưởng lời nói của mẹ bởi vì bé cảm thấy mẹ sẽ không gạt mình nhưng mà trước kia quả thật mẹ có lừa bé, mẹ còn nói xin lỗi với bé … cho nên thật sự là bố không cần bé sao?

Bố không thích mẹ cũng không thích bé cho nên bố không cần bọn họ nữa, cũng không trở lại thăm bọn họ.

Tô Tiểu Tông ôm đầu gối, co người lại thành một cục, không đi lại cướp điện thoại nữa, cũng không muốn gọi điện cho bố nữa.

Trình Nhiễm nhìn thấy đứa nhỏ ôm đầu gối khóc đến bả vai run lên thì đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn, chỉ biết trút giận lên đầu một đứa nhỏ.

Qua một lúc sau, đứa nhỏ bên cạnh vốn không có động tĩnh gì đột nhiên lăn từ trên sofa xuống, thân thể nhỏ nhắn buông lỏng, cả khuôn mặt khóc lóc đến vô cùng bẩn thỉu, lăn ra ngủ mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.