Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 30




Trình Nhiễm cầm tay Tô Tầm không thả, gương mặt xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo: “Rốt cuộc có phải là con của Lục Trình Dương hay không?” Trình Nhiễm nắm chặt không buông, nhất định muốn chính tai mình nghe đáp án.

“Cô lấy thân phận gì chất vấn tôi chứ?” Tô Tầm cảm thấy có chút buồn cười, cô không muốn trước mặt Tô Tiểu Tông cãi nhau ở trên đường với người phụ nữ điên này, xoay cổ tay dùng sức rút ra nhưng vẫn không thoát được, sắc mặt Tô Tầm hoàn toàn lạnh hẳn: “Cô có bệnh à! Mau thả tôi ra, tôi không muốn dùng dằng với cô ở trên đường.”

Từ nhỏ Trình Nhiễm đã được anh trai đưa đi tập Taekwondo nên rất khỏe so với phụ nữ bình thường, Tô Tầm không thoát được cũng là điều dễ hiểu: “Cô cần gì phải biết tôi lấy thân phận gì chất vấn cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết thì tôi sẽ buông cô ra.”

Bàn tay phải đang nắm tay Tô Tiểu Tông đột nhiên trống rỗng, Tô Tầm rũ mắt nhìn xuống, bé đã đi đến giữa cô và Trình Nhiễm, bàn tay nhỏ bé để trên tay Trình Nhiễm cầm lấy tay cô ta, “Mẹ cháu bảo cô buông ra! Mẹ không thích cô kéo mẹ như vậy! Mau buông ra!”

Xúc cảm mềm nhũn trên tay làm Trình Nhiễm sững sờ, cúi đầu nhìn bé trai quá giống Lục Trình Dương đang dùng sức gỡ ngón tay cô ta ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng rất giống Lục Trình Dương, bố con hai người thật đúng là một lòng che chở cho Tô Tầm!

Ngón tay Tô Tiểu Tông nho nhỏ mập mạp, trên mu bàn tay còn có năm cái hố thịt nhỏ rất đáng yêu, làm sao mà có sức lực gỡ tay của Trình Nhiễm ra được chứ. Tô Tiểu Tông dùng hết sức mà cũng không gỡ tay Trình Nhiễm ra được nên nóng nảy, há miệng định cắn; Trình Nhiễm thấy hàm răng nhỏ lộ ra thì vội vàng lấy tay ra, chán ghét nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tông, lạnh lùng chế nhạo: “Thật đúng là con trai ngoan mà!”

Tô Tầm liền kéo Tô Tiểu Tông ra phía sau mình, cảnh giác nhìn Trình Nhiễm: “Đây là con trai của tôi, cô không được làm bé bị thương.”

“Cho dù cô không thừa nhận thì tôi cũng biết.” Trình Nhiễm nhìn Tô Tiểu Tông đang thò cái đầu nhỏ ra từ phía sau Tô Tầm, lạnh lùng lườm bé một cái, thấy đứa nhỏ sợ hãi rụt đầu lại thì cô ta mới thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Đi ngang qua Trình Nhiễm, Tô Tầm nhìn sang thấy khuôn mặt tức giận của cô ta, dáng vẻ vênh váo hung hăng, người không biết còn tưởng rằng vợ cả đang lên án tiểu tam. Tô Tầm lo lắng ảnh hưởng đến con trai nên không nói nhiều với Trình Nhiễm nữa, kéo Tô Tiểu Tông xoay người rời đi.

Trình Nhiễm không có đuổi theo, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn bóng lưng của hai mẹ con Tô Tầm, ánh mắt âm u.

Một lần nữa đến ven đường đón taxi, đi thẳng đến Khải Sâm.

“Mẹ ơi, vừa rồi cái dì xấu kia hỏi mẹ cái gì mà … con, đứa bé này có phải là con của Lục Trình Dương hay không.” Tô Tiểu Tông còn nhỏ nên không biết chuyển đổi chủ ngữ, có chút vội vàng: “Bố của con tên là Lục Trình Dương sao?”

Bước chân Tô Tầm hơi dừng lại, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông, gật đầu: “Đúng vậy, bố con gọi là Lục Trình Dương.”

Tô Tiểu Tông toét miệng cười, âm thầm nhớ rõ cái tên này, bàn tay nhỏ cầm lấy ngón út và ngón áp út của mẹ, đung đưa: “Có phải bố con sắp về rồi không? Có phải bố về gặp con hay không?”

“Ừ.” Tô Tầm nhỏ giọng đáp.

“Vậy thì khi nào bố mới về ạ?” Tô Tiểu Tông vì vui mừng mà bước đi lộn xộn, không cẩn thận giẫm lên chân Tô Tầm, thân mình bé nhỏ lập tức dừng lại, ngồi xổm bên chân Tô Tầm dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào giầy của mẹ, miệng lại thổi vù vù: “Mẹ ơi, mẹ có đau hay không?”

Hành động của con trai làm Tô Tầm cảm thấy ấm áp, cười bế bé lên: “Mẹ không đau, tối nay chúng ta ăn bên ngoài, con muốn ăn cái gì?” Tối nay cô không có tâm trạng nấu cơm.

“A, con muốn ăn … sườn, lần trước con và cậu ăn ở nhà hàng kia.” Tô Tiểu Tông vừa nghe đến ăn cơm ở bên ngoài liền vui vẻ.

“Được, vậy chúng ta đến đó ăn.” Món sườn kia chua chua ngọt ngọt, Tô Tiểu Tông rất thích ăn nhưng cô lại không biết nấu món đó.

“Mẹ ơi, mẹ còn chưa nói cho con biết khi nào thì bố về.” Tô Tiểu Tông không hề quên vấn đề vừa hỏi, ôm cổ Tô Tầm tiếp tục truy vấn.

“Cái này … chờ bố về là con biết ngay thôi, chúng ta coi như … coi như là ngạc nhiên mừng rỡ được không?” Gần đây Tô Tầm rất hay dỗ con trai nên đầu óc suy nghĩ rất nhanh.

Ngạc nhiên mừng rỡ sao … Tô Tiểu Tông cắn ngón tay suy nghĩ một chút, gật gật cái đầu nhỏ: “Vâng ạ!”

Tô Tầm sờ đầu con trai: “Ngoan lắm!”

Một lát sau, Tô Tiểu Tông nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, sau này cái dì xấu kia còn bắt nạt mẹ nữa không? Con muốn bố mau trở về … con còn nhỏ, bố về rồi có thể bảo vệ được mẹ …”

Trong lòng Tô Tầm là sự ấm áp, nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, dịu dàng nói: “Không sao, mẹ đã có con – một tiểu nam tử hán dũng cảm – bảo vệ rồi.”

Tô Tiểu Tông có chút thẹn thùng, chui đầu vào hõm vai của mẹ.

Trình Nhiễm một đường nổi giận đùng đùng đi tới Khải Sâm, ở đại sảnh lầu một bị bảo vệ ngăn lại: “Cô không phải là nhân viên của công ty chúng tôi nên cô phải đăng ký.”

“Tôi tìm Lục Trình Dương.” Trình Nhiễm cố nén cơn giận nói.

“A, mời cô.” Bảo vệ cho đi.

Dựa theo bảng hướng dẫn bên cạnh thang máy đi thẳng lên lầu mười hai, gặp nhân viên lúc tan làm, Trình Nhiễm liền cản lại một người hỏi: “Lục Trình Dương ở đâu?”

Cô gái trẻ tuổi bị cản lại ngẩng đầu nhìn Trình Nhiễm, trong mắt chợt lóe ra vẻ kinh ngạc, chỉ vào hành lang: “Đi thẳng quẹo trái sẽ nhìn thấy phòng làm việc của giám đốc …”

Trình Nhiễm buông cô ta ra, chân đi giầy cao gót bước nhanh.

Cô gái trẻ đợi cho Trình Nhiễm biến mất ở chỗ rẽ liền lập tức nói cho người bên cạnh: “A, hình như là cô ta.”

“Cô ta là ai? Cô biết sao?”

“Chính là lần trước chúng ta liên hoan, ở trước cửa khách sạn tôi thấy giám đốc Lục và một mỹ nữ từ bên trong đi ra, hình như là người này … cao gầy, vóc dáng rất đẹp! Tôi có ấn tượng rất sâu, không ngờ khuôn mặt cũng đẹp như vậy!”

“Chà, giết tới tận công ty, có - gian - tình!”

“Tuyệt đối có! Không trách được Tô Tầm muốn nghỉ việc …”

Triệu Cần Cần từ phòng làm việc đi ra liền nghe thấy lời hai người bàn tán, nhịn không được nhíu mày: “Các cô lại đang nói gì vậy?”

Người nọ quay đầu lại nói: “Không có gì, có một mỹ nữ đến tìm giám đốc Lục của chúng ta, là người lần trước đi ra từ khách sạn với anh ấy.”

Triệu Cần Cần nhíu mày nhìn về phía phòng làm việc của giám đốc … thật muốn đi vào xem người phụ nữ kia trông như thế nào!

Trình Nhiễm tìm được phòng làm việc của giám đốc, trực tiếp đẩy cửa đi vào, Lục Trình Dương nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, khi thấy người đến là ai thì trong nháy mắt con ngươi đen kết thành tầng băng, u ám nhìn cô ta.

Trình Nhiễm đi đến trước mặt Lục Trình Dương, tức giận nói: “Đứa bé bên cạnh Tô Tầm là của anh phải không? Có phải trước kia anh cũng biết cô ta mang thai hay không? Cho nên liều chết che chở cô ta?”

“Chuyện này không liên quan đến cô, cô cũng không có tư cách hỏi đến.” Lục Trình Dương lạnh như băng trả lời, ánh mắt nhìn lại vào màn hình máy tính.

Lại là câu này, lúc nãy Tô Tầm cũng nói như vậy với cô ta! Trình Nhiễm cắn môi, rất không cam lòng nhìn Lục Trình Dương, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tại sao lại không liên quan đến em chứ? Nếu như không phải em giúp anh ngăn cản những người kia thì sao Tô Tầm lại có cơ hội sinh đứa bé kia chứ? Sáu, bảy người đàn ông … không bị chơi chết thì cũng bị chơi đến sảy …”

Một tiếng ‘ầm’ thật lớn vang lên, sau đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, chặn chữ ‘thai’ trong miệng Trình Nhiễm lại, là do cái ghế đụng vào giá sách cùng với tiếng sách vở rơi xuống, Lục Trình Dương đang đứng trước bàn làm việc, đôi mắt đen âm độc nhìn chằm chằm vào cô ta, gằn từng chữ: “Rút lại câu nói vừa rồi cho tôi.”

Trình Nhiễm cúi đầu nhìn bàn tay Lục Trình Dương đang nắm chặt thành quả đấm, gân xanh nổi lên cho thấy anh đang rất tức giận, giọng nói yếu hẳn đi: “Rút lại thì rút lại, em nói là chuyện năm năm trước; hơn nữa đó là sự thật, nếu như không nhờ em thì anh ngay cả mạng sống cũng không còn, làm sao anh còn có thể đứng ở chỗ này, có thể gặp mặt vợ trước và con trai được chứ!”

Lục Trình Dương khinh miệt cười lạnh một tiếng: “Trình Nhiễm, đừng có nói chuyện dễ nghe như vậy, sự thật thế nào thì trong lòng cô hiểu rõ nhất.”

Sự lớn lối kiêu căng của Trình Nhiễm bị lời nói của Lục Trình Dương chặn lại, không vui nói: “Nhưng mấy lần em cứu anh là sự thật, có một số việc chẳng liên quan gì đến em cả, cũng không phải em sai người làm, anh không thể bởi vì chuyện này mà chán ghét em được; rõ ràng em đã vì anh làm nhiều chuyện như vậy, anh còn không cho em sắc mặt tốt. Trình Nhiễm em muốn loại đàn ông nào mà không có, vì cái gì mà hết lần này đến lần khác em lại quấn lấy anh chứ, còn không phải bởi vì em yêu anh sao!”

Đáp lại cô ta là sự khinh thường giễu cợt, Trình Nhiễm tức giận vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh anh, dựa sát anh nói: “Anh nói xem … nếu Tô Tầm biết anh có vài năm bị nghiện thì có ghét bỏ anh hay không?” Cảm giác được thân thể Lục Trình Dương hơi cứng lại, Trình Nhiễm khẽ cười vuốt ve trêu chọc cái cổ của anh: “Em không chê, trên người anh có bao nhiêu vết sẹo xấu xí, bao nhiêu lỗ kim em đều không chê.”

Lục Trình Dương hung hăng hất tay cô ta ra, đôi mắt đỏ tươi.

Trình Nhiễm bị Lục Trình Dương dùng sức đẩy về phía sau, lưng đụng vào giá sách, đau rát, giá sách bị đụng vào nên có vài quyển sách rơi xuống, có một quyển rất dày rơi trúng đầu cô ta, đau đến mức cô ta ôm đầu ngồi xuống, nhe răng nhếch miệng mắng: “Lục Trình Dương, anh khốn kiếp!”

“Cô cút ra ngoài cho tôi!”

Người đàn ông rống lên một câu, toàn thân là sự tức giận, Trình Nhiễm kinh ngạc, bàn tay đang xoa đầu dừng lại, chậm rãi đứng dậy.

Thấy cô ta còn không đi, Lục Trình Dương xoay người nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cút!”

Trình Nhiễm sửa sang lại đầu tóc, nhìn Lục Trình Dương: “Được, đi thì đi, dù sao thời gian này em cũng ở thành phố B, anh trai em đi công tác rồi, hai tháng sau mới về nên không có người quản được em đâu.”

Trình Nhiễm vừa muốn xoay người muốn đi lại bị một sức lực thật lớn lôi trở lại, cả người bị ném vào giá sách, ánh mắt Lục Trình Dương lạnh đến mức muốn giết người: “Tôi cảnh cáo cô, thu lại những suy nghĩ độc ác trong lòng cô lại đi, nếu như cô dám cho người đụng vào Tô Tầm thì có chết tôi cũng không tha cho cô!”

Trình Nhiễm đau hít vào một hơi, sắc mặt trắng bệch, chịu đựng nói: “Em biết, muốn đụng vào cô ta thì phải bước qua xác của anh đúng không? Lời này năm năm trước em đã nghe qua rồi, vẫn luôn nhớ rõ.”

Lục Trình Dương buông tay ra: “Cô hiểu là tốt rồi.”

Trình Nhiễm đi ra khỏi phòng làm việc của anh, đứng ở ngoài mấy giây, cụp mắt xuống rồi từ từ rời đi.

Tầng hầm mờ tối, ánh sáng được bố trí giống như quán bar, rạp chiếu phim, chai rượu nằm lăn lóc bốn phía, tàn thuốc rơi rớt, mùi rượu mùi thuốc nồng đậm có chút gây mũi, mấy người đàn ông vây quanh một cái bàn đánh bài uống rượu, không ngừng la hét.

Lục Trình Dương ngồi ở trong góc, chân bị xích lại, dây xích được buộc trên một cây cột cạnh cửa, hai mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mặt.

Lúc này có một người đàn ông đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua anh cười lạnh một tiếng, giẫm trên bắp chân của anh nghiền vài cái. Lục Trình Dương bị đau nhíu mày lại, người kia cười lớn một tiếng đi về phía cái bàn: “Đừng chơi nữa, chúng ta có việc vui cần làm.”

“Làm gì? Trong tay anh cầm cái gì đấy?”

“Đồ tốt, lại đây, cho chúng mày xem một chút.”

Người kia cầm một xấp ảnh ném lên bàn, mấy người đàn ông vội vàng vươn tay cầm lấy, miệng ‘chậc, chậc’ nói: “Chính là cái này sao?”

“Đúng, cũng không tệ lắm phải không? Hơi gầy một chút, cũng không phải là em gái ngực to nhưng mà làn da trắng nõn này, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn ra, đôi mắt trong veo như nước, chính là khí chất sinh viên không giống với mấy em ở chốn ăn chơi.”

“Khuôn mặt nhìn mềm mại như vậy, trên người chắc còn mềm mại hơn … ha ha ha.”

“Nhìn mày kìa, chút nữa cho mày thưởng thức trước.”

“Được. Ai cũng có phần! Không ai được tranh giành với tao, đáng tiếc … không còn non tơ nữa.”

“Nhìn nó giống như một con chim non nhưng được người ta dạy qua rồi cũng rất thú vị …”

Những lời nói tiếp theo càng ngày càng khó nghe, Lục Trình Dương cúi đầu xuống, suy nghĩ chút nữa làm thế nào để chạy đi.

“Nói đến mức tao không nhịn được nữa rồi, ai đi bắt người đến đây?”

“A Thành và tiểu Trang đi đi, chỉ là một con đàn bà thôi mà, thích làm mấy lần thì làm rồi dẫn đến đây.”

Không biết vô tình hay cố ý mà một vài tấm ảnh từ trên bàn rơi xuống, trong đó có một tấm rơi cách bàn chân Lục Trình Dương khoảng một mét, khẽ nâng mắt lên liền nhìn thấy được. Khi thấy rõ người trong ảnh thì nháy mắt toàn thân Lục Trình Dương cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn mấy tấm ảnh ở phía xa.

Là ảnh chụp Tầm Tầm mặc áo cử nhân, là Tầm Tầm đang cười, là Tầm Tầm đang cô đơn cúi đầu, là Tầm Tầm đang mặc áo sơ mi trắng …

Tất cả đều là Tầm Tầm …

Lục Trình Dương đứng dậy xông tới, vơ những tấm ảnh trên bàn kia … đều là Tầm Tầm … ảnh chụp này rõ ràng là vài ngày trước … tay anh nắm chặt những tấm hình kia.

Trong đầu chợt lóe lên những lời nói khó nghe lúc nãy, máu nóng toàn thân đều xông lên đầu, lỗ chân lông đều muốn dựng lên … Lục Trình Dương hoàn toàn mất đi lý trí.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Anh muốn giết chết toàn bộ những tên này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.