Thông tin truyện

Ninh Chiết Chi

Ninh Chiết Chi

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
(Ngày ấy ta có thai bị ngã ở bậc tam cấp đại điện, hoàng thượng vội vàng che chắn cho Hiền vương phi ở phía sau)
CHƯƠNG 1|

Ngày ấy ta có thai bị ngã ở bậc tam cấp đại điện, hoàng thượng vội vàng che chắn cho Hiền vương phi ở phía sau.

Tỳ nữ Thanh Lăng chạy đến đỡ ta dậy, bụng dưới của ta quặn đau cứ nghĩ là quý thủy (kinh nguyệt) đến. Biểu cô lại sai thái y đến kiểm tra cho ta, mới biết ta đã có thai hơn một tháng rồi. Lần này bị động thai nên ba tháng tới ta phải nằm yên tĩnh dưỡng.

Ta đang định cho người đi mời Ninh Phong đến, không ngờ hắn lại đến trước.

"Mẫu hậu đã tráo thuốc tránh thai của nàng, có lẽ ngày ấy bỏ xuân dược cũng là chủ ý của bà."

Những lời của Ninh Phong trùng hợp với suy đoán của ta.

Ta và Ninh Phong bị ép kết hôn. Khi Hiền vương phi vẫn còn là tiểu thư của Bạch phủ, bọn họ đã định tình. Thế nhưng, biểu cô và Bạch thái phi từ trước đến nay vốn không ưa nhau.

Đêm thành hôn, Ninh Phong say bí tỉ. Hắn nói, hắn đã quỳ một ngày trước điện của biểu cô, biểu cô cũng tuyệt thực một ngày. Cuối cùng, Bạch thái phi ban hôn cho Bạch Tri Nguyệt và Hiền vương. Đêm đó Ninh Phong ôm chân ta vừa khóc vừa nói nước mắt nước mũi tèm lem. Cùng là người bất hạnh, ta thấy hắn cũng đáng thương, thế là kéo khăn đỏ xuống lau cho hắn.

Ninh Phong rất thích kể cho ta nghe chuyện của hắn với Bạch Tri Nguyệt: từ lúc quen nhau đến khi định tình, đến khi mỗi người một số phận. Hắn nói nhiều đến nỗi bây giờ ta đã thuộc làu làu. Sau đó, hắn không kể nữa bởi vì ta phiền. Mỗi lần hắn vừa mở miệng, ta đã nói ngay kết cục.

Hắn vẫn luôn muốn ta kể về người trong lòng ta.

Có gì đáng nói chứ?

Nói người trong lòng ta là dư nghiệt tiền triều, là kẻ cướp trên núi?

Nói sau khi ta đã bày tỏ tấm lòng với hắn, muốn hắn dẫn ta bỏ trốn thì hắn lại chỉ đáp lại ta hai chữ "bảo trọng"?

Đều là yêu mà không đến được, nhưng Ninh Phong là đôi bên đều có tình cảm vì bị chia cắt mà đau khổ; còn ta, từ đầu tới cuối chỉ là một kẻ đa tình.

Hôn sự này, ta và Ninh Phong đều là thân bất do kỷ, không thể quyết định. Cho nên, có một số việc bọn ta ai nấy đều tự hiểu. Ví dụ như mỗi người một nửa giường, không can thiệp vào chuyện của đối phương. Hắn thay ta nghe ngóng về người trong lòng ta, ta thay hắn quan tâm người trong lòng hắn.

Nhưng bọn ta đều quên rằng, phía trên bọn ta còn có một thái hậu, một hoàng thái hậu lúc nào cũng mong ngóng có cháu.

Ngày ấy, ta nghe nói có người dâng sớ diệt cướp, liền vội vàng chạy đến chỗ Ninh Phong, không ngờ lại trúng bẫy.

Sau một lần mê man ấy, ta chạy trối chết, bảo Thanh Lãng sắc thuốc tránh thai.

Hơn một tháng nay, ta đều tránh mặt Ninh Phong. Hôm nay, ta đã trốn giữa các phi tần, nhưng không biết kẻ nào ở phía sau đẩy ta một cái.

"Ta cũng đoán được, ngươi nhanh kiếm cho ta ít thuốc phá thai." Nghĩ đến phải nằm trên giường lâu như vậy ta đã rất đau khổ, nói gì đến sinh hạ đứa bé này?

Ninh Phong muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ thở dài.

"Sao thế? Chúng ta từ đầu đã quy ước ba điều rồi đấy!" Ninh Phong trầm tư, giống hệt như phụ thân trong cái đêm thuyết phục ta xuất giá.

"Trước khi trẫm đến, mẫu hậu nói với trẫm, nếu như không giữ được cái thai này, bà sẽ khiến Tri Nguyệt cùng bồi táng cùng nó."

"Trẫm càng nghĩ, đây có lẽ cũng không phải chuyện không tốt. Bây giờ, đứa con của Triệu quý tần cũng mất rồi. Nếu trong bụng nàng là một hoàng tử thì những ngày tháng sau này của ta nàng cũng sẽ yên ổn."

Ta thoáng nhìn hắn, có lẽ hắn cũng đã suy nghĩ nhiều.

Ta và Ninh Phong đều vì người trong lòng mà thủ thân như ngọc. Nhưng, thái hậu ngày ngày ngày cố tiêm nhiễm vào đầu bọn ta.

Cuối cùng, chỉ đành ủy thác cho Ninh Phong lâm hạnh Triệu quý tần vốn có xuất thân thấp kém. Sau này, đứa bé ấy sẽ do ta nuôi dưỡng.

Sau khi Triệu quý tần chẩn ra hỉ mạch, Ninh Phong sai thái y ngày ngày theo dõi. Đồ ăn đồ dùng đều phái người kiểm tra tỉ mẩn. Còn ta ngày ngày bái lạy Quan Âm, cầu đứa trẻ trong bụng nàng ấy là hoàng tử.

Không ngờ cuối cùng Triệu quý tần lại làm ta thất vọng, khi du ngoạn trên hồ nàng bị rơi xuống nước, đứa trẻ mất rồi.

Thực ra lời của Ninh Phong cũng có lý, ta không bẻ lại được.

"Vậy ngươi đáp ứng ta một việc."

"Trẫm biết, không diệt cướp." Ninh Phong ngồi bên giường: "Nói thật, ngươi rõ ràng là tiểu thư thế gia kinh thành sao lại có tình cảm với tướng cướp trên núi?" Ninh Phong nhướn mày, đây là lần thứ 103 hắn hỏi ta.

"Sao, định lấy tư liệu viết thoại bản làm giàu quốc khố à?" Nếu như không phải ta không được hoạt động mạnh, Ninh Phong sớm đã bị ta đá xuống giường.

"Nàng có thể viết, trẫm không thể sao? Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?"

Trước đây, khi ta rảnh rỗi không có gì làm liền viết chuyện tình phong nguyệt giữa Ninh Phong và Bạch Tri Nguyệt, xuất bản mang bán, nhất thời nổi tiếng một phương. Nhưng, sau đó bị Ninh Phong phát hiện, bị thu hết cả tiền.

"Cuối cùng tiền hình như vào túi riêng của hoàng thượng à?" Ta đấm một cái vào eo Ninh Phong, hắn đứng phắt dậy.

"Quý Đào Chi!" Ninh Phong nghiến răng ôm eo.

Ta nhìn Ninh Phong không dám làm gì chỉ có thể trừng mắt, ta cười nói: "Hiện giờ nô tì có thai, thỉnh hoàng thượng cẩn thận một chút, đừng để sau này hối hận không kịp!"

Ta xoa xoa bụng, bỗng nhiên nhớ tới lời thái y hơn tháng trước ta phái tới phủ Hiền vương phi nói lần này Bạch Tri Nguyệt sẽ khó sinh.

"Đúng rồi, suýt quên mát, Hiền vương phi nàng ấy lần này chỉ sợ sinh không dễ đâu!"

"Sao giờ ngươi mới nói cho trẫm!" Phản ứng của Ninh Phong đúng như ta dự đoán.

"Ngươi yên tâm, ta đã đưa thuốc thuận thai cho Trương thái y. Đến lúc đó, hắn sẽ cho nàng ấy uống." Thuốc này là biểu cô đưa cho ta sau hôm thành hôn. Thuốc này nghe nói là do thần y luyện thành, thực sự khó tìm.

Ninh Phong tan giận, nhưng bỗng lại hỏi: "Vậy ngươi làm sao giờ?"

"Ngươi đang trù ta à?" Ta nói xong liền cầm cái gối kê đầu đánh hắn. Lúc đầu đưa thuốc cho Trương thái y ta hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ có thai.

Ninh Phong vội lùi ra sau: "Không không không, trẫm sẽ cho người đi tìm viên khác."

"Biến đi! Nhìn thấy ngươi lại thấy tức!" Hắn không thể nói mấy lời tốt đẹp hơn được sao? Ta quay người không thèm để ý đến hắn.

"Đi thì đi." Ninh Phong nói, tiếng bước chân xa dần.

"Đợi đã!" Ta gọi hắn lại: "Mau mang tượng Quan Âm trong tư khố của ngươi đến đây!"

Ninh Phong nhìn ta, hơi lơ đãng gật gật đầu: "Được."

Hi vọng Quan Âm Bồ Tát cảm nhận được lòng thành của ta cho ta hạ sinh một bé trai.

Xem thêm...

Bình luận truyện