Niếp Môn

Chương 21




Ba người tới trước một phòng khác để rửa mặt, sau đó đi đến phòng ăn. Trên mặt bàn ăn hình chữ nhật, có hơn ba chục món ăn lớn nhỏ, vô cùng thịnh soạn.

Ba người đều tự tìm đến chỗ ngồi của mình, mà quản gia La Sâm cũng giải quyết xong tất cả mọi chuyện, đi đến bên cạnh.

"Trời ạ, đây là làm cho người ăn sao?" Lãnh Tang Thanh vừa bỏ thức ăn vào miệng liền nhổ trở lại trong cái dĩa trước mặt, tao nhã mà lau miệng, trên mặt không lộ rõ vẻ hờn giận.

Hai người khác, đang thưởng thức một cách chậm chạp, nhìn thấy hành động của Lãnh Tang Thanh, cũng đều dừng lại.

"Lãnh tiểu thư, có lẽ người vẫn chưa biết, bởi vì tín nhiệm về phương diện này, đồ ăn của Niếp Nhân Thế tiên sinh phần lớn thời gian đều do tôi phụ trách, trước khi tôi làm quản gia, tôi cũng từng là một đầu bếp rất có tiếng ở Châu Phi, cho nên đồ ăn tôi làm, tuyệt đối không gặp chuyện khó ăn." La Sâm ở một bên giải thích.

"Mùi vị này, đàn ông các người rất rõ ràng." Lãnh Tang Thanh nhún vai, tùy ý giống như là cố gắng mà đem cơm nhét vào trong miệng mình.

Nhìn thấy Lãnh Thang Thanh như vậy, sắc mặt La Sâm u ám rõ ràng: "Xem ra Lãnh tiểu thư không thích, không chỉ đối với những món thịt cá này."

"Đối với người bị giam cầm, ông vẫn còn mong đợi bọn ta phải khiêu vũ ăn mừng sao?" Lãnh Tang Thanh không hề liếc mắt nhìn hắn, buồn chán mà cầm lấy một cái bánh mì dài trên bàn, tùy ý mà vẫy tới vẫy lui trên không trung.

"Chỉ cần vài ngày thôi, hơn nữa mỗi ngày ở lại đây, trong hợp đồng có điều khoản chi trả chi phí, mỗi người có thể nhận được một triệu đôla." Quản gia La Sâm bổ sung.

"Một triệu! Hứng thú không? Khẩu vị không thể dùng tiền để đong đếm. Ông phải biết rằng, gần trái tim có rất nhiều mạch máu nhỏ, đói bụng dẫn đến choáng váng, hoa mắt, có trời mới biết có thể gây ra điều sai lầm gì không. Huống hồ tôi là con gái trói gà không chặt, ngay cả dao phẫu thuật còn không chắc có thể nắm vững, cũng phải dựa vào cái dạ dày của tôi thôi." Lãnh Tang Thanh nói ra những lời đó, vẻ mặt khi đang nói chuyện dễ thương tột cùng, nhưng đối với La Sâm mà nói, lại hận đến mức hai hàm răng đều nghiến chặt.

Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp: "Vậy Lãnh tiểu thư có đặc biệt muốn ăn gì đó không? Nguyên liệu nấu ăn ở đây có đủ mọi thứ, tôi có thể làm ra bất cứ món ăn gì, cho dù làm không được, tôi có thể đi mua, đảm bảo vào giờ ăn trưa Lãnh tiểu thư có thể ăn những món mình muốn."

Trong đầu Lãnh Tang Thanh nhanh chóng hoạt động, cuối cùng thứ gì hắn ở đây không có chứ? Cho dù đi mua, cũng phải hao tốn rất nhiều tâm chí. Cô lúc thì chống cằm, lúc thì vò đầu bức tóc, đi một vòng quanh bàn ăn.

Đột nhiên, cô nghĩ tới một thứ, khoái trá nhưng cũng đầy âm mưu mà cười cười nói với La Sâm: "Sâm! Ông biết không?"

"Nhân sâm hay sâm tây?" La Sâm hỏi.

"Ách...Nhân sâm." Lãnh Tang Thanh suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Nhưng thứ này la vị thuốc, cho dù có đem đi nấu ăn, mùi vị cũng không ngon." La Sâm vừa nói, vừa suy nghĩ thứ này có thể mua được ở chỗ nào.

"Mùi vị này, ông không hiểu! Ông không hiểu!" Lãnh Tang Thanh vội vàng nói, trong lòng cô hiểu rõ, thực sự có thể chọc giận đối phương, thì lại càng dễ dàng từ đây đi ra, chỉ có điều, quản gia được huấn luyện kĩ như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, e rằng con đường này không thể đi tiếp được.

La Sâm suy nghĩ một chút, bình tĩnh mà đưa ra giải pháp: "Tốt, trước bữa trưa xin mời ba vị ở chỗ này tha hồ mà vận động, suối nước nóng, biển nhân tạo, rạp chiếu phim, phòng tập thể hình, ở đây đều có, tôi đảm bảo ba vị sẽ không cảm thấy buồn chán, tôi bây giờ ra ngoài chuẩn bị nhân sâm, khi đến bữa trưa sẽ thông báo cho các vị, tôi lui xuống trước." Nói xong La Sâm xoay người rời khỏi phòng ăn.

Ngay khi La Sâm đi khỏi chưa tới mười giây, Lãnh Tang Thanh cũng bước một bước dài, im lặng mà nhanh chóng lẻn đến cửa, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua khe hở, lại đắc ý mà đóng cửa lại, quay đầu nhìn hai người trên bàn ăn, trong ánh mắt vẫn có chút suy nghĩ.

"Các người không phải muốn một triệu sao?" Cô tràn đầy ý tứ mỉa mai, tức giận hỏi.

Giáo sư Tra Nhĩ nhìn ra ý châm chọc của Lãnh Tang Thanh, xấu hỏi mà nói: "Không....à không...Sẽ không."

Tiêu Tông nhíu mày, cười cười, không nói gì chỉ đứng dậy nhẹ nàng đẩy cánh cửa, lại bị Lãnh Tang Thanh túm lại.

"Anh muốn làm gì?"

"Tôi đi theo dõi hắn, xem hắn từ nơi nào đi ra ngoài, cho dù không tìm được, cũng có thể giới hạn phạm vi, cũng thuận lợi để tìm ra lối thoát."

Khóe miệng Lãnh Tang Thanh hơi vẹo một tí, trên khuôn mặt thanh tú, tất cả mọi người đếu có âm mưu, khiến cho người ta bất an, dáng cười cười làm cho không khí cũng thiếu oxi.

"Đừng bứt dây động rừng, tôi, đúng là có một biện pháp rất tốt."

Lời vừa nói ra, trên mặt hai người kia đều rất sửng sốt có chút mong đợi.

Lãnh Tang Thanh hình như nắm rõ hết mọi chuyện, cô gái này ngoài vẻ mặt xinh đẹp, nhìn giống như dịu dàng ít nói, nhưng mưu mô trong lòng thì vô số kể. Cho dù phần lớn thời gian, những kế hoạch này đều kết thúc trong thất bại, bất quá trong tình trạng nguy cấp, chuyên gia vẫn không làm chủ được đối với ý kiến của cô mà ôm hi vọng.

"Biện pháp gì?" Giáo sư Tra Nhĩ buông đồ ăn trong tay xuống, hiếu kì mà đi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh.

"Là cùng với mùi xăng trong phòng buổi sáng có liên quan sao? Nhìn vành mắt của em đều hiện ra, tối qua em rốt cục đã làm chuyện gì?" Vẻ mặt Tiêu Tông ân cần, thuận thế đem hai tay đặt lên vai của Lãnh Tang Thanh.

"Hả, đúng vậy, bây giờ toàn thân tôi đều mệt mỏi." Lãnh Tang Thanh giật mình, xoay xoay cổ, cố tình giống như vô ý mà thoát khỏi hai tay của Tiêu Tông, "Không phải tôi thừa nước đục thả câu, thật là một câu không thể nói rõ, tóm lại chúng ta bây giờ việc phải làm là đem bữa sáng ăn hết, như vậy mới có sức mà chạy trốn."

Hai người sau khi nghe xong, trên mặt càng nghi ngờ, nhưng vì nắm chắc thời gian, lại không thể chậm trễ nữa, cũng đều về lại vị trí của mình, từng ngụm từng ngụm mà lấp đầy bao tử.

Không đến năm phút, mọi người đã ăn xong bữa sáng.

"Tang Thanh, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Tiêu Tông hỏi.

Lãnh Tang Thanh "ừng ực" uống hết rượu còn lại trong ly, bỏ ly xuống, liếm môi: "Tay nghề của người này thật đúng là không còn gì để nói." Cô dùng khăn lau miệng, sau đó nhìn hai người nói: " Trong lúc chạy đi, gặp phải phiền phức gì, đã có thể dựa vào các người." Nói xong, cô đẩy cửa phòng ăn, đứng ở trong hành lang mà đi tới đi lui nhìn xung quanh một chút, tiếp theo quay lại nói: "Đi theo tôi! Mau!"

Hai người vội vàng chạy ra, đi theo phía sau Lãnh Tang Thanh.

"Tôi hôm qua em không hề nghỉ ngơi, là đi tìm lối ra sao?" Tiêu Tông hiếu kỳ.

"Không hề." Lãnh Tang Thanh lắc đầu.

"Chúng ta bây giờ trốn như thế nào? Chẳng lẽ phải tiếp tục tìm cửa? Nếu như có thể dễ dàng tìm được, ta nghĩ quản gia La Sâm cũng sẽ không cho chúng ta không gian tự do rồi." Giáo sư Tra Nhĩ ít nhiều có chút than phiền.

"Giáo sư không cần lo lắng, đường đi ra ngoài mặc dù chưa tìm được, thế nhưng, tự có người dẫn đường cho chúng ta." Lãnh Tang Thanh kiên quyết mà nói.

"Lẽ nào em giả bộ với La Sâm là mấy cái thiết bị có vấn đề?" Tiêu Tông nhìn như có chút hiểu, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên.

"Làm thế nào có thể? Làm sao em lại không có việc gì lại đem cái thứ đồ đó trên người." Lãnh Tang Thanh phủ định suy đoán của anh.

"Như vậy thì làm thế nào?"

Hai người lúc này đã bị Lãnh Tang Thanh đưa bọn họ lần đầu tiên cửa phòng khách này, Tiêu Tông muốn hỏi nhưng chưa kịp hỏi, đã bị Lãnh Tang Thanh ngắt lời.

Cô ngắt anh một cái, lại chỉ chỉ cửa phòng khách: "Anh cẩn thận một chút nhìn xem trong phòng có người không."

Tiêu Tông khó hiểu mà gật đầu, tiếp đó nhẹ nhàng đi tới cửa, chậm rãi đẩy nhẹ một cái, theo khe hỡ mà nhìn quét bên trong, sau đó cái đầu càng hướng sâu vào bên trong, đảo mắt nhìn quanh một chút.

"Không có ai, hắn hẳn là đã đi rồi, xe cũng không thấy."

"Tất cả đều nắm rõ!" Lãnh Tang Thanh đột nhiên giống như uống thuốc kích thích, chạy vào trong đại sảnh phòng khách, nhìn chằm chằm màu vàng đất trên mặt đất, dấu vết của dầu mỡ.

Tầm nhìn của hai người cũng bị cô đưa tới trên vết này, vết này hình thành vệt dài, đầu tiên là thẳng sau đó ngoằn ngoèo trên mặt đất, mãi cho đến một bức tường phía trước phòng khách, thì không còn, cảm giác giống như đi vào một đầu khác, vị trí bức tường bên cạnh, vết cũng trở nên mờ nhạt.

Tiêu Tông thoáng cái có phản ứng: "Đây là, dấu vết của bánh xe!"

Lãnh Tang Thanh nhóm lên một tia đắc ý trong đầu: "Không sai! Không sai! Cái này mọi người đã hiểu chưa, đỡ phải phiền phức giải thích cho mọi người rồi!"

"Em làm như thế nào?” Anh đi lên trước ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy tay lau lau vết, cẩn thận mà nhìn trên tay, một hơi xăng đập vào trong mặt.

"Đây là cái gì? Không khô nữa."

Lãnh Tang Thanh nháy mắt một cái, cười nhẹ nhẹ: "Hi hi, trấn quốc chi bảo."

Hai người sau khi nghe xong, quai hàm thiếu chút nữa rớt xuống, miệng hả rộng. Bọn họ đều biết Lãnh Tang Thanh nói chính là chỉ bức tranh sơn dầu dưới lầu ngày hôm qua, mặc dù đối với phương diện này không phải là chuyên gia, nhưng tin tức náo loạn lớn như vậy, ai cũng đều biết bức tranh đó có giá trị bao nhiêu.

"Lẽ nào là nó, lẽ nào không thể chọn cái khác sao? Ở dưới không phải còn rất nhiều bức tranh sơn dầu sao?" Giáo sư Tra Nhĩ ở một bên tiếc nuối nói, lông mày hơi nhướng lên một chút.

"Chính là muốn dạy cho bọn chúng một bài học!" Lãnh Tang Thanh tức giận nói, đồng thời, đôi mắt linh động, tìm quanh cái gì đó trong phòng.

Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh tìm chốt đi, dấu vết của bánh xe biến mất tại vị trí bức tường này, lối ra nhất định ở chỗ này, chốt hẳn là ở gần đây." Tiêu Tông hiểu được ý đồ của Lãnh Tang Thanh.

"Thế nhưng, chúng ta cứ như vậy mà chạy đi, bọn họ có lẽ sẽ đem chúng ta bắt trở về, không phải sao?" Giáo sư Tra Nhĩ than thở đầy lo lắng.

"Tóm lại chạy trước rồi nói sau, đến lúc đó có thể thông qua đại ca của Tang Thanh đứng ra dàn xếp, tôi nghĩ với tiếng tăm của anh ấy, Niếp Nhân Thế sẽ cho qua." Lần này Tiêu Tông vừa nói ra, rồi lại làm kinh động tới một người khác.

"Anh thế nào biết chuyện của đại ca tôi?" Lãnh Tang Thanh tràn đầy nghi ngờ.

"Trước đây Niếp Nhân Thế không phải đã nhắc qua sao? Người điều hành tập đoàn Lãnh thị tiếng tăm lừng lẫy, ai cũng đều nghe qua." Tiêu Tông giải thích.

"Tôi không nghe nói qua." Giáo sư Tra Nhĩ khó chịu ở một bên mà nói.

Tiêu Tông cười cười: "Chúng ta không còn nhiều thời gia nữa." Anh chuyển đề tài.

Lãnh Tang Thanh không hỏi nhiều, ba người trong phòng bắt đầu vội vàng, giáo sư Tra Nhĩ tìm kiếm trên tường, Tiêu Tông di chuyển mấy bình hoa, đẩy đẩy giá sách, mà Lãnh Tang Thanh kéo một chiếc ghế đi tới chặn trước mặt anh.

"Không có việc gì, tôi không làm phiền, Tang Thanh nghĩ ngơi một chút, tối hôm qua không có ngủ." Tiêu Tông thấy Lãng Tang Thanh lo lắng, trong lòng có một dòng nước ấm dâng lên.

Còn không chờ anh rộ lên, đã bị Lãnh Tang Thanh đẩy về chỗ cũ: "Xem phim truyền hình không phải đều như vậy sao? Chốt, đều là cái điều khiển từ xa mang theo bên người. Nếu đây là bức tường, vậy đập bể nó!" Cô lại đi tới trước nhấc cái ghế trong tay.

Tiêu Tông bất đắc dĩ mà cười cười: "Cái này không được." Tiếp tục quét qua một vòng trong phòng, ánh mắt dừng lại ở một bức tượng đồng Venus ở góc tường.

"Tang Thanh, giúp một chút." Hai người vất vả mà nhấc tượng đồng lên, hình như giống bức tường thành ngày xưa, vặn vặn mà mở được bức tường mật đạo.

"Ta cũng đến giúp." Giáo sư Tra Nhĩ tháo kính xuống, xắn tay áo, khiêng bức tượng từ phía sau.

"Vâng, chúng ta phải thêm sức!" Tiêu Tông dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, tha thiết mà nhìn Lãnh Tang Thanh, cũng giúp cô lau mồ hôi trên má.

Mà Lãnh Tang Thanh lại quay đầu nói với giáo sư Tra Nhĩ: "Giáo sư, chúng ta có thể đổi vị trí không, vết thương trên tay tôi chưa lanh, không dùng sức được."

"Tốt." Hai người đổi vị trí cho nhau, tay Tiêu Tông cũng xấu hổ mà rụt về.

Tượng đồng dời đi âm thanh bức tường di chuyển cũng truyền đến tay ba người, mồ hôi thấm ướt toàn thân, bộ quần áo ngủ của Lãnh Tang Thanh càng thêm ướt át. Bất quá trên mặt bức tường xuống hiện một con đường dài, khiến cho mọi người tràn đầy hi vọng mà càng dồn thêm sức.

"Cần tôi đưa cho mọi người dụng cụ không? Con nha đầu gian xảo!"

Phía sau ba người truyền đến một âm thanh tao nhã, trong sự tao nhã lộ rõ sát khí.

Tất cả mọi người dừng động tác, toàn bộ không gian như bị đóng băng, mặc dù toàn thân đều là mồ hôi, cũng có cảm giác có một luồng khí lạnh, tất cả bọn họ đứng im ngay cả hô hấp và nhịp tim cũng đều nghe rõ.

Nhìn lại, có hai người đứng phía sau.

Một người là quản gia La Sâm, vô cùng phận nộ.

Người kia chính là chủ nhân Niếp môn Niếp Nhân Thế, vẫn tao nhã như xưa, vẫn là một người thu hút.

"Lãnh tiểu thư thật thông minh! Từ khi vừa vào đến đây, thì đã phát huy khả năng quan sát và xúi giục. "Niếp Nhân Thế cười lạnh.

Ba người cảm thấy kế hoạch bị bại lộ, buông tượng đồng trong tay xuống, đầu Venus đã thay đổi hình dáng.

Lãnh Tang Thanh cầm cái khăn trên bàn, giận dỗi mà lau trán và cổ, tức giận nói: "Vâng, cám ơn đã quá khen."

Niếp Nhân Thế bước chậm rãi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh, nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt không chút hờn giận, Lãnh Tang Thanh cũng không tỏ ra yếu thế mà ngửa đầu nhìn chằm chằm Niếp Nhân Thế, mùi hương thơm mát từ bên trong cùng với mồ hôi, cũng làm cho Niếp Nhân Thế có chút say mê.

" Vẻ mặt Lãnh tiểu thư từ buổi tối hôm đó thấy bức tranh kia, hẳn là không phải thấy bức danh họa bị thất lạc cho nên sửng sốt, mà đã nghĩ ra cách trốn thoát nên vui mừng. Lúc những người khác đều tìm lối ra, cô lại tìm thiết bị giám sát trong phòng, là bởi vì sợ khi lấy bức tranh bị phát hiện, nên tìm thiết bị giám sát rồi thì giấu trong bụi huân y, cô lại cố tình nâng ly thủy tinh bên trong có chất tẩy, khiến cho bụi huân y nhanh chóng tàn, để tránh sự thu hút của những người giám sát, cô đã chọn ban đêm để hành động. Đáng tiếc cho bộ sưu tập của ta." Niếp Nhân Thế làm động tác thương xót mà nhìn vết bánh xe trên mặt đất.

Đôi mi dày của Lãnh Tang Thanh vô cùng thản nhiên, đôi mắt trong vốn xinh đẹp, lúc này lại lộ vẻ bướng bỉnh, liếc mắt nhìn vết bánh xe, lại bình tĩnh mà nhìn trên mặt Niếp Nhân Thế: "Nhốt bổn tiểu thư, chẳng lẽ các người lại ngây thơ cho rằng không cần phải trả chút chi phí sao?"

Tim của giáo sư Tra Nhĩ và Tiêu Tông bắt đầu đập nhanh, bọn họ chăm chú lắng nghe Lãnh Tang Thanh, lúc cô thức sự không còn cách nào, tính không chịu khuất phục này sẽ lộ ra ngoài, giống như bây giờ.

Niếp Nhân Thế nói tiếp: " Lãnh tiểu thư thật đúng là khiến cho tại hạ bội phục, trước tiên có thể nghĩ đến, màu của bức tranh có thể bị xăng hòa tan, mà màu sau khi hòa tan đòi hỏi thời gian rất lâu mới đông đặc được, cho nên lấy xăng hay dùng trong xe hòa tan hết màu, sau đó cả đêm đem bôi lên vỏ bánh xe, kế hoạch thật hoàn hảo! Đáng tiếc, cô có lẽ không ngờ tới, tất cả tường trong phòng này đều làm từ nhiệt, cô ở bên trong làm cái gì, cho dù không có máy giám sát, ta ở phía trên cũng biết được nhất cử nhất động."

"Lãnh Tang Thanh hất bột trắng, lại lau lau mồ hôi, coi thường mà khịt khịt mũi: "Nói nhiều như thế, trọng tâm vẫn là "tôi không ngờ tới" ở phía sau, là đang khoe khoang ngươi nắm toàn bộ kế hoạch trong lòng bàn tay sao? Lúc ta buồn chán đều đổ mồ hôi."

" Cô hủy hoại bộ siêu tập của tôi, đây chính là bô sưu tập ta vô cùng yêu thích." Niếp Nhân Thế đi đến bên cạnh vết bánh xe, từ trong người lấy ra một chiếc khăn tay, lau trên vết một chút, lại cầm trong tay mà nhìn một chút, sau đó ném chiếc khăn đi.

" Lúc đàn ông đối mặt với phụ nữ, cần phải nhỏ mọn như vậy sao? Hơn nữa thứ này, đặt trong bảo tàng của nước Pháp được gọi là bộ sưu tập, đặt trong biệt thự của ông gọi là tang vật!" Lãnh Tang Thanh tức giận nói.

Niếp Nhân Thế cười lạnh một tiếng.

"Niếp Lão..." Giáo sư Tra Nhĩ muốn đi đến giảng hòa, lại bị một tay của La Sâm ngăn lại, bị một lực đẩy lên trên chiếc ghế bên cạnh.

Ba người đồng thời ý thức được những thay đổi trong chuyện này, thái độ của quản gia La Sâm không cung kính giống như lúc trước nữa.

"Vâng, được rồi, nhân tiện nói cho các người một tin tốt, các người không ở lại chỗ này bao lâu nữa, trái tim mới đã tìm được rồi, trong thời gian ngắn chúng ta sẽ bắt đầu phẫu thuật. Tình hình xem ra rất tốt, không cần phải yêu cầu ghép não phức tạp như thế." Giọng điệu Niếp Nhân Thế thoải mái mà nói, lập tức xoay người rời khỏi.

" Cơ bản là muốn trị bệnh thành giết người sao? Nhưng lại là người thân của mình. Ngươi thế này không khác gì ma quỷ, chúng ta sẽ không làm cuộc phẫu thuật này!" Lãnh Tang Thanh cự tuyệt, gọi Niếp Nhân Thế dừng bước.

Niếp Nhân Thế quay đầu mang theo vẻ mặt tươi cười, tao nhã như trước: "So với muốn chính tay mình giết người, ta khuyên các người nên thản nhiên mà xem đó là trị bệnh đi, hơn nữa không thể có bất cứ sơ suất gì. Ta nghĩ Lãnh tiêu thư hiểu rõ ý ta."

Sau khi nói xong, Niếp Nhân Thế xoay người biến mất trong tầm mắt mọi người.

Tiêu Tông bỗng dưng từ trên ghế đứng dậy, hướng tới chỗ Niếp Nhân Thế mà đuổi theo, nhưng không ngờ bị La Sâm từ phía sau ôm chặt cổ, gạt một cái, nằm trên mặt đất, không thể nào cử động.

Nhìn thấy tay hai người như vậy tay bắt đầu vặn vẹo, Lãnh Tang Thanh muốn bước đến giúp Tiêu Tông giải vây, chỉ thấy La Sâm dùng một tay mà khống chế Tiêu Tông, từ trên mặt đất nâng tượng đồng Venus lên, trước mặt Lãnh Tang Thanh mà xoay một cái, cô ngừng bước, ba người khó khăn lắm mới nâng bức tượng đồng lên, La Sâm lại chỉ dùng một tay giống như không trọng lượng, ném giữa không trung, vừa vặn đập bể một mặt tường đằng đằng sát khí mà hướng tới vị trí của phía trước Lãnh Tang Thanh.

La Sâm vẫn ở góc tường, không dám động đậy.

" Khoảng thời gian tiếp theo, các người sẽ biết thế nào là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cũng không tốt như vậy nữa đâu!" Hai hàm răng của La Sâm kiềm nén sự phẩn nộ.

Ba người bị nhốt trong một nhà khách, cánh cửa bị khóa trái từ bên ngoài.

Mật thất lại có thể có nhà khách sáng sủa thế này, Lãnh Tang Thanh bất đắc dĩ mà cười cười, chẳng những không biết hoàn cảnh ở đây, lại có nhiều người có hoàn cảnh giống mình.

Mặc dù quản gia La Sâm nói, thời gian tiếp theo bọn họ sẽ không được đối tốt như vậy nữa, thật ra cũng chính là bị hạn chế tự do đi lại, trong nhà khách này có bốn phòng ngủ, một phòng khách và một phòng sách, lại co thể dùng những dụng cụ sinh hoạt, ở đây có đầy đủ mọi thứ, cho nên cũng không khó sống, chỉ có điều đối với Lãnh Tang Thanh mà nói, bị hạn chế không chỉ có tự do, còn có hi vọng nữa.

Tiêu Tông nhìn qua cũng không lo lắng như vậy, anh không ngừng xuất hiện trước mặt Lãnh Tang Thanh, khi thì an ủi cô, khi thì chăm sóc cô, cả người dường như rất hưởng thụ khoảng thời gian bị nhốt cùng Lãnh Tang Thanh này.

Giáo sư Tra Nhĩ lại rất nhanh bị những cuốn sách có liên quan đến sinh học trong phòng sách thu hút, có lẽ đem ông nhốt ở đây, ông cũng sẽ ngoan ngoãn mà ở chỗ này, trong mắt ông không có khái niệm giết và không giết, ông chỉ quan tâm đến lĩnh vực nghiên vứu của mình, một học giả như vậy, khả kính, đáng sợ, đáng thương... Nhưng không thể phủ nhận những đóng góp của ông trong đời sống giới y học.

Lãnh Tang Thanh một mình ngồi trên ghế sô pha, nhìn mấy con cá rồng màu trắng bơi qua bơi lại trong chậu thủy tinh, có chút suy nghĩ. Thẳng thắng mà nói, ở chỗ này cũng không khác gì so với bên ngoài, theo những chuyện đã trải qua trong mấy ngày này, trong lòng cô hiểu rõ, tất cả Somalia đều là địa bàn của Niếp môn, cho dù ra khỏi mật thất, có thể trốn đi đâu được chứ? Gọi điện cho đại ca, gọi anh tới cứu mình? Đại ca cho dù ngoài không gian, cũng sẽ chạy tới trước tiên, nhưng nơi này là địa bàn của Niếp môn, đại ca tới thực sự có thể mang theo vài người rời khỏi nơi này sao?

Nhưng người có năng lực cứu vài người này, cũng chỉ có đại ca thôi.

Không!

Có lẽ còn có một người!

Có sự thông minh, sự am hiểu sâu sắc, hiện lên trong đầu cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.