Nhưng Xin Lỗi Em Hôm Nay Tôi Không Có Hứng

Chương 58




Hoàng Hải ngồi trong xe dõi mắt  vào công ty, trên đùi anh là một tập tài liệu vừa điều tra được để cẩn thận trong một cái túi màu đen, khi vừa thu thập được anh định sẽ gọi điện báo cáo ngay cho Trần Nam nhưng nghĩ thế nào lại thôi, có lẽ đợi anh về nước cũng không muộn.

4 giờ 45 phút, đã quá giờ tan tầm nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Thanh Tú đâu, nghĩ thầm có lẽ cô còn bận việc nên Hoàng Hải xuống xe, đi uống cà phê ở một quán gần đó. Mãi đến gần 5 giờ 30, khi công ty không còn một bóng nhân viên nào anh mới rút điện thoại gọi cho cô.

" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Ba cuộc gọi đi nhưng chỉ nhận được tiếng nhân viên tổng đài máy móc, người đàn ông bỗng thấy bất an trong lòng, anh chạy vội vào công ty, lên đến tầng 7 thì thấy  căn phòng làm việc của Thanh Tú đã khóa ngoài. Khóe môi Hoàng Hải mím chặt, rõ ràng anh đã đợi ngoài cổng công ty từ rất sớm nhưng không hề thấy cô đi ra, lẽ nào đã lén đi bằng cổng sau, sự nghi ngờ trong lòng Hoàng Hải lên đến đỉnh điểm khiến đôi mắt anh sắc lạnh hơn bao giờ hết.

Tại sân bay quốc tế Tokyo...

Trần Nam vừa đáp chuyến bay xuống, tâm trạng anh khá tốt nên gương mặt vô cùng thoải mái, anh cùng thư kí Linh đón taxi đến khách sạn đã đặt sẵn trước đó, chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, người đàn ông nhàn nhã đưa mắt ra cửa kính.

Bây giờ là gần cuối tháng tư, thời tiết ở Tokyo khá dễ chịu, trải dài hai bên đường là sắc hoa anh đào nở rộ, từng cánh hoa mỏng manh rơi trong gió tạo một khung cảnh vô cùng nên thơ, lãng mạn, nhìn hai bên đường đâu đâu cũng tràn ngập màu hồng của hoa, xa xa có những cặp tình nhân đang chụp hình làm kỉ niệm.

Trong lòng người đàn ông bỗng dâng lên một niềm tiếc nuối, biết ở đây đẹp như vậy anh đã đưa Thanh Tú đi cùng, ít ra sau khi kí kết làm ăn với đối tác, anh sẽ đưa cô đi ngắm cảnh, chắc hẳn cô sẽ rất thích thú. Đằng nào cũng không thể thay đổi được, anh thở dài nhủ thầm kết hôn xong sẽ đưa cô đến đây hưởng tuần trăng mật, đáy mắt bỗng hiện ý cười cho rằng đó cũng không phải là ý tưởng tồi.

Chiếc xe chạy một đoạn nữa thì đi qua một trung tâm mua sắm, ánh mắt Trần Nam nhìn chằm chằm vào một cửa hàng mĩ phẩm, điều này khiến thư kí Linh ngồi bên cạnh không khỏi tò mò.

" Giám đốc, anh cũng quan tâm đến mĩ phẩm của Nhật Bản ư?"

Người đàn ông khẽ mỉm cười.

" Tôi nghe nói hãng Shiseido này rất nổi tiếng thì phải, khi nào kết thúc chuyến công tác chúng ta ghé vào đó".

Thư kí Linh vui đến không giấu được nụ cười rạng rỡ, gì chứ nói đến mĩ phẩm là cô thích ngay, mới nãy định mở lời tương tự nhưng không dám, bây giờ nghe giám đốc nói như vậy cô quả thực muốn xong việc cho nhanh để đi mua sắm.

Nhưng rồi một giây nào đó cô lại bỗng cảm thấy có chút đố kị trong lòng, khẽ nhìn sang vị giám đốc cao ngạo tuấn tú bên cạnh, anh như thế này lại đi quan tâm đến chuyện mua mĩ phẩm cho phụ nữ ư? Thanh Tú thật là có phước bảy đời, cô ước gì mình cũng được một người đàn ông nào đó " sủng" như vậy.

Chiếc taxi đỗ trước cổng khách sạn Akasaka, Trần Nam vừa đẩy cửa xe bước xuống đã nghe tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi, anh ấn nút nghe rồi đưa lên tai.

" Chuyện gì vậy?"

" Giám đốc... Thanh Tú mất tích rồi".

Giọng Hoàng Hải như gáo nước lạnh tạt vào mặt Trần Nam khiến anh đờ đẫn, Hoàng Hải lo lắng một thì tâm trạng anh chuyển biến đến mười, lập tức cất tiếng chất vấn trong điện thoại khiến thư kí Linh đứng bên cạnh phải giật mình.

" Cái gì, chẳng phải tôi nói cậu để mắt tới cô ấy sao?"

" Tôi xin lỗi, chiều nay tan ca tôi đã đến đón cô ấy từ rất sớm... thế nhưng cô ấy đã lẻn đi cổng sau và không nói với tôi một tiếng nào, điện thoại cũng không liên lạc được".

Ấn đường Trần Nam cau chặt, lẻn đi, tại sao Thanh Tú phải trốn Hoàng Hải trong khi anh ta là chỗ thân cận, cô ấy đâu ham chơi hay hồ đồ đến mức đó, bản thân anh trước khi đi cũng đã dặn dò cô muốn đi đâu thì nói Hoàng Hải chở đi, có cấm đoán gì mà phải trốn đi, sự lo lắng bắt đầu bủa vây lấy Trần Nam.

" Cậu tìm trong công ty chưa?"

" Dạ, không có một ngóc ngách nào mà tôi chưa tìm".

"... Giám đốc, có chuyện này không biết có nên nói..."

" Nói mau".

Trần Nam gắt gỏng cắt ngang.

Hoàng Hải hít một hơi thật sâu, anh biết khi mình nói ra sự thật này ắt hẳn sẽ có chuyện động trời, nhưng sự logic, trùng hợp của nó khiến anh không khỏi nghi ngờ.

" Tôi vừa điều tra ra 3 đối tác lớn của chúng ta hiện giờ đang hợp tác với CENX, còn nữa... CENX vừa tung ra thị trường một sản phẩm mới y hệt mẫu sản phẩm i4 của chúng ta, nhưng giá thành rất thấp, đó là lí do tại sao lôi kéo được các đối tác của chúng ta".

Lỗ tai của Trần Nam còn đang lùng bùng thì lời của Hoàng Hải giáng mạnh cho anh một đòn nữa.

" Mẫu sản phẩm i4 đó là do Thanh Tú giữ, anh có nghĩ chính cô ấy đã để lộ cho CENX biết không?"

Và bây giờ, khi nhân dịp công ty suy sụp, Trần Nam ra nước ngoài cô đã cao chạy xa bay, không chừng " tình cũ không rủ cũng tới", đang vui vẻ với Quốc Đại cũng nên, đối với Hoàng Hải nghi vấn này càng lúc càng lớn hơn, rõ ràng hơn.

CENX? Quốc Đại? Mắt Trần Nam bỗng long lên sòng sọc khi nghĩ đến cái tên này, là tên khốn này đã giở trò. Nhưng tại sao hắn ăn cắp được mã sản phẩm i4? Đúng là anh đã giao cho Thanh Tú giữ bản thiết kế, đang định tiến hành triển khai sản xuất thì anh gặp tai nạn.

Người đàn ông bỗng nhiên bối rối, anh lần lượt xâu chuỗi sự việc lại, sự nghi ngờ của Hoàng Hải không phải là vô căn cứ, nhưng rồi trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực của anh thì mách bảo Thanh Tú không thể là người như vậy, cô không thể vì Quốc Đại mà phản bội anh...

" Hoàng Hải, cậu nghe đây chắc chắn Thanh Tú đang gặp chuyện, bằng mọi cách phải đi tìm cô ấy".

Cúp máy, Trần Nam nhìn sang thư kí Linh.

" Đặt vé quay về nước lập tức".

" Nhưng mà giám đốc, khó khăn lắm chúng ta mới hẹn được đối tác, giờ đột ngột hủy như vậy... hậu quả..."

" Tôi nói quay về cô có nghe rõ không? "

Trần Nam rống to khiến thư kí Linh sợ xanh mặt, cô lí nhí vâng dạ làm theo lời anh, trong lòng không hiểu vì sao giám đốc thay đổi 180 độ như vậy, vừa rồi còn vui vẻ, chỉ một cú điện thoại đã khiến anh mất hết bình tĩnh. Mất 6 tiếng mới bay được tới đây, giờ muốn quay về nước cũng mất chừng ấy thời gian, e là còn lâu hơn.

Ngồi trên máy bay quay về, lòng người đàn ông nóng như có lửa đốt, chỉ hận tại sao bản thân lại lơ là cảnh giác như vậy? Rõ ràng CENX là tập đoàn cạnh tranh từ trước đến nay, vậy mà khi công ty gặp chuyện anh đã không nghĩ đến sớm, mà cứ hướng nghi ngờ đến Ái Lệ, rốt cuộc là bị Quốc Đại chơi cho một vố, bây giờ nhân cơ hội anh ra nước ngoài không biết hắn ta đang giở trò gì với Thanh Tú.

Anh cúi người đầy mệt mỏi, nhớ đến ánh mắt buồn bã của cô ở sân bay khi tiễn anh, lòng lần nữa dâng lên cuồn cuộn như sóng trào, giá như anh tỉnh táo một chút, giá như đưa cô đi theo cùng... bao nhiêu cái giá như vây lấy Trần Nam khiến hai thái dương anh như muốn nổ tung.

Chỉ sợ rằng tất cả đã quá muộn...

Tại một khách sạn ở Sài Gòn...

" Người tôi đã đưa đến rồi, tiền đâu?"

Quốc Đại nhìn thấy Thanh Tú mắt nhắm nghiền nằm bất động trên giường thì nở một nụ cười, sau đó hướng ánh mắt lên người Ngọc Mai.

" Chừng nào cô ta tỉnh, tôi mới đưa tiền".

Người đàn ông chậm rãi đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, sau đó quay lưng lại nhìn chiếc giường rộng lớn giữa phòng, phà khói thuốc về hướng đó.

Ngọc Mai mất hết kiên nhẫn, cô đi lại gần rồi giật lấy điếu thuốc ném ra ngoài cửa sổ.

" Rõ ràng anh nói tôi bỏ thuốc mê nó, đưa đến khách sạn này coi như xong việc, giờ lại muốn lật lọng?"

Quốc Đại cười nửa miệng, châm một điếu thuốc khác.

" Nhưng cô đã cho cô ta uống quá liều rồi, đã mấy tiếng còn chưa tỉnh".

" Mục đích của anh chẳng phải muốn cưỡng hiếp nó sao, tỉnh hay không thì có gì quan trọng?"

" Cô em, cô chưa từng làm tình hay sao? Như vậy có khác nào " chơi" một con sextoy, cái tôi muốn là đầu óc cô ta phải thật tỉnh táo, để cảm nhận cái sự sung sướng đó".

".. Ha...ha...ha"

Giọng cười của Quốc Đại vang lên trong căn phòng vắng không khác gì của một con quỷ, Ngọc Mai bỗng nhiên rùng mình.

" Đợi nó tỉnh thì cũng đến lúc người của Trần Nam tìm ra, anh muốn chết ư?"

" Ha..ha, cô cũng thông minh lắm, cho nên bây giờ cùng tôi đưa cô ta ra ngoại thành, tiền sẽ có đầy đủ".

" Quốc Đại, anh...?"

Ngọc Mai định giơ tay tát người đàn ông, nhưng hắn đã nhanh chóng chộp lấy, bẻ tay cô quặt ngược ra sau.

" Cô dám?"

Kẽ răng rít lại, Quốc Đại siết tay Ngọc Mai đau buốt, ném ánh mắt khinh bỉ lên khuôn mặt cô, sau đó từ từ buông ra, hất cô văng vào một góc phòng.

" Muốn có tiền thì phải làm cho tới nơi tới chốn". Quốc Đại nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo.

" Việc của tôi đã xong, anh muốn đưa nó đi đâu thì tự mà đưa đi".

Ngọc Mai gân cổ cãi, cô đã làm đúng theo thỏa thuận lúc đầu.

Quốc Đại tiến tới gần, một động tác mạnh bạo bóp lấy cằm cô.

" Cô ăn cái gì mà ngu như vậy? Cô đưa cô ta tới đây, bây giờ tôi đưa ra, cô muốn lộ tẩy cả đám sao?"

Ngọc Mai không còn cách nào khác, đã đâm lao thì phải theo lao, bây giờ bỏ cuộc nửa chừng chắc chắn sẽ không lấy được tiền, số tiền đó lớn như vậy, cô không dại gì mà để vụt mất.

Mười phút sau, chiếc xe từ từ rời khỏi khách sạn, lao vút đi giữa đêm khuya vắng lặng, từ từ khuất vào con đường đồi núi với cây cối um tùm, tiếng cú, tiếng quạ vang lên trong bóng tối nghe thật thê lương não nề.

Đến ngoại thành trời cũng tờ mờ sáng, chiếc xe dừng trước một ngôi biệt thự cổ kính, nằm ẩn hiện giữa  vùng đồi núi hoang sơ. Ngọc Mai lấm lét nhìn ngó xung quanh một vòng, ngôi nhà này nằm biệt lập lại tường cao kín cổng, cô khẽ thở phào, có mười Trần Nam cũng không tìm tới được nơi này.

Ngọc Mai nhanh chân chạy theo Quốc Đại, hắn ta đang bế Thanh Tú đi vào nhà, lúc này cô vẫn chưa tỉnh, toàn thân dặt dẹo tựa trong vòng tay của Quốc Đại. Ngọc Mai không thể hiểu nỗi tại sao Quốc Đại lại phải hao tâm tổn trí đưa đến tận đây, chẳng phải anh ta muốn cưỡng hiếp sao? Tại sao không hành động khi còn ở Sài Gòn? Hay là anh ta đưa đến đây để thỏa sức mà dày vò, đây gọi là quá yêu hay là quá hận?

Đi vào ngôi nhà sang trọng rộng lớn nhưng Ngọc Mai cứ thấy rợn rợn, tuy nó sạch sẽ như vậy nhưng dường như không có vết tích của người ở, không ngờ Quốc Đại lại có một " căn cứ" mật ở nơi xa xôi này.

Đi vào phòng ngủ, Quốc Đại vứt Thanh Tú xuống chiếc giường rộng, nhìn gương mặt trong lành còn say ngủ, khóe môi hắn nhếch một nụ cười. Bàn tay đưa lên mơn man gò má trắng hồng, cơ thể này hắn đã từng ôm qua, bờ môi này đã từng say đắm thế nào, thế mà cô lại chưa từng thuộc về hắn, đã vội cao chạy xa bay đến với người đàn ông khác, mà tên đàn ông đó lại là đối thủ trên thương trường, nỗi nhục này hắn nhất định phải rửa cho được.

Quốc Đại đứng dậy, hắn cởi áo khoác vứt vào một góc rồi lấy một sợi dây trói hai tay Thanh Tú lại.

" Tiền đâu?"

Bị câu nói từ sau lưng đánh động, người đàn ông quay người lại đi ra phía cửa nơi Ngọc Mai đang đứng.

Vừa lúc này Thanh Tú đã tỉnh dậy, trong cơn mơ hồ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cô ngơ ngác nhìn xung quanh phòng, chẳng phải cô đã đi ăn cùng Ngọc Mai sao? Sao bây giờ lại ở đây?

Khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút thì Thanh Tú nhận ra hai tay mình đang bị trói chặt, cô hướng ánh mắt ra phía cửa, liền thấy một bóng lưng đàn ông quen thuộc, đứng đối diện anh không ai khác chính là Ngọc Mai, cuộc đối thoại của họ lập tức lọt vào tai cô.

" Tiền đây".

Quốc Đại đưa cho Ngọc Mai một chiếc giỏ đầy ắp tiền, cô ta nhận lấy, đôi mắt sáng rực như sao trên trời.

" Khá khen cho cô, vì tiền mà bán cả bạn mình". Quốc Đại cười giễu cợt.

" Có người mua thì mới có người bán, anh cũng bỉ ổi chẳng kém gì tôi đâu mà lên mặt dạy đời".

" Cứ từ từ mà hưởng thụ vui vẻ nhé, tôi đi đây".

Ngọc Mai cười phớ lớ, cô ta nhanh chóng xem qua số tiền trong giỏ rồi quay người bước đi.

" Ngọc Mai, đứng lại".

Âm thanh trong trẻo vang lên từ trong phòng khiến Ngọc Mai khựng lại, tỉnh rồi ư? Nghe hết rồi ư? Nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay vào phòng, mỉm cười nhìn cô gái đang bị trói trên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.