Nhưng Xin Lỗi Em Hôm Nay Tôi Không Có Hứng

Chương 57




Thanh Tú vừa trở về ngôi biệt thự đã thấy chiếc fortuner của bà Dung đậu ngoài sân, hình như hơn một tháng từ ngày Trần Nam xuất viện mới thấy bà đến, đôi khi cô tự hỏi không biết mối quan hệ giữa hai mẹ con họ rốt cuộc có vấn đề gì mà lại lạnh nhạt như vậy.

Cô đứng lưỡng lự ngoài bậc thềm, bàn tay vô thức bứt không biết bao nhiêu chiếc lá của chậu cây kiểng gần đó, trong lòng sợ hãi không biết phải đối mặt với bà ra sao, nếu bà biết cô đã ở đây hơn một tháng liệu có để yên hay không? Trần Nam đi rồi cũng chẳng còn ai có thể bảo vệ cho cô được nữa.

Còn đang lo lắng thì cô bỗng nghe giọng bà vọng ra, hình như đang nói chuyện với dì Tư.

" Tôi nói có sai đâu, là tại nó mà thằng Nam mới ra nông nỗi như vậy".

Tim Thanh Tú đập mạnh một cái, vậy là bà Dung đã biết việc công ty lâm vào cảnh bế tắc, là bà đang ám chỉ tai họa từ cô mà ra, trong mắt mọi người cô đúng là một tên tội đồ không hơn không kém, một cảm giác nặng nề tràn tới khiến mi mắt cô cụp xuống, một lúc sau mới nghe giọng nói khép nép của dì Tư.

" Thôi bà chủ đừng trách mắng cô Tú nữa, dù sao cô ấy cũng luôn bên cạnh chăm sóc cậu chủ rất tốt, còn là người kề vai sát cánh trong công việc với cậu chủ..."

" Chị cũng bênh vực cho nó..."

Bà Dung cắt ngang lời của dì Tư, đôi mắt phượng sắc sảo nhìn bà đầy dò xét.

" Tâm trạng của thằng Nam dạo gần đây thế nào?"

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ của dì Tư, từ trước đến nay có mấy khi bà Dung để ý đến tâm trạng của Trần Nam, hai mươi tám năm trời bà chỉ toàn làm theo ý mình, câu hỏi này quả thực khiến dì Tư bất ngờ đến nỗi không biết phải trả lời thế nào.

" À.. thì.."

"... Dạo này cậu chủ rất bận rộn việc ở công ty, cộng thêm chưa hồi phục hẳn sau vụ tai nạn nên sức khỏe cậu ấy còn chưa được tốt lắm... nhưng có cô Tú ở đây tâm trạng cậu chủ khá là vui vẻ..."

" Nó có nói đi Nhật khi nào về không?"

" Dạ, chắc cũng 1, 2 ngày gì thôi ".

" Thôi được rồi, khi nào nó về dì nhớ tẩm bổ thêm cho nó".

Thanh Tú còn đang đứng lấp ló sau chậu cây thì tiếng bước chân của bà Dung đã sắp ra đến nơi, cô cũng không còn đường trốn nữa nên bước lên thềm, vừa lúc đối diện với bà ngay cánh cửa rộng lớn.

" Cháu chào bác".

Cô cất tiếng chào, khuôn mặt bị ánh nắng buổi sáng hắt lên loang lổ, mắt chỉ dám nhìn xuống mũi giày của mình. Một lúc sau không thấy động tĩnh gì cô nâng tầm mắt lên, bắt gặp đôi mắt kia đang nhìn mình chằm chằm, bầu không khí vô cùng căng thẳng, bà Dung bước đến gần cô vài bước, điều duy nhất Thanh Tú nghĩ về hành động của bà tiếp theo chắc hẳn sẽ là một cái tát...

Nhưng vài giây sau bà chỉ nhìn cô một cái rồi bước đi, không có bất cứ lời nói hay hành động nào bộc phát... điều này làm Thanh Tú ngỡ ngàng rất lâu, đây không giống tính cách xưa này của bà, bởi vì bà rất ghét cô, lần nào gặp cũng miệt thị chẳng ra gì...

Thanh Tú nhanh chân bước vào nhà mặc cho trong lòng có bao thắc mắc, dì Tư đứng ở một góc phòng khách nhìn cô cười hiền hậu, cô cũng không hiểu ý tứ trong nụ cười đó của bà, chỉ khẽ chào " dì Tư" một tiếng rồi lên phòng thay đồ chuẩn bị đến công ty.

Khi cô quay xuống đã thấy Hoàng Hải chờ sẵn dưới sân, đang mở sẵn cửa xe đợi.

" Tôi đi taxi được mà". Cô nhìn anh thắc mắc.

" Tôi làm theo lệnh của giám đốc".

Thanh Tú nhìn gương mặt lạnh như tiền của Hoàng Hải, cô biết chắc chắn Trần Nam đã dặn dò anh ta như vậy nên cũng không muốn làm khó dễ, liền ngồi vào trong xe. Suốt đoạn đường đi không ai nói với ai lời nào, Thanh Tú ở đây cũng lâu rồi, chạm mặt với Hoàng Hải không ít lần nhưng cô vẫn không thể có cảm giác thân quen với người này, thực sự Hoàng Hải là một người cực kì lạnh lùng và khó gần, nếu cô hỏi anh một câu gì đó anh sẽ chỉ đáp lại ngắn gọn, và không bao giờ hỏi lại cô bất kì điều gì.

" Chiều tôi đón cô".

Còn đang tư lự thì chiếc xe đã đến nơi lúc nào, Thanh Tú đưa mắt nhìn Hoàng Hải rồi mở dây an toàn.

" Được, cảm ơn anh".

Cô bước xuống xe, đứng nhìn chiếc Ford khuất trong dòng xe cộ tấp nập rồi đi vào cổng công ty, hôm nay bầu trời trong xanh, thoáng đãng như chính tâm trạng của cô lúc này, bởi niềm hi vọng về chuyến công tác của Trần Nam ở Nhật đang tràn ngập trong lòng.

-------

Tại sân thượng của một tòa nhà cao vút, người đàn ông đứng nhìn xa xăm vào không gian bao la của vũ trụ, một tay kẹp điếu thuốc, miệng chậm rãi nhả từng vòng khói thuốc, tay còn lại áp điện thoại lên tai.

" Cơ hội đến rồi, hành động đi, làm cho khéo léo một chút".

Cúp máy, hắn ta búng điếu thuốc ra xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười thâm hiểm.

Buổi chiều tại công ty...

Còn khoảng 30 phút nữa là đến giờ tan ca, Thanh Tú tranh thủ xử lí cho xong các tài liệu, báo cáo thì Ngọc Mai xuất hiện.

" Tú..."

Thanh Tú hơi giật mình vì Ngọc Mai vào phòng mà không gõ cửa, nhưng rồi cô nghĩ hai người thân thiết như vậy nên cũng không câu nệ gì, gấp tài liệu lại để sang một bên. Khi cô ngước lên bỗng nhận ra dạo này bận rộn không gặp, nay nhìn Ngọc Mai rất khác, thời gian vừa rồi chẳng phải cô ấy bị điều chuyển xuống xưởng ư, tại sao nhìn càng đẹp, càng sành điệu hơn chứ không có vẻ gì là cực khổ, thiếu thốn? Nhưng suy nghĩ ấy chỉ lướt qua trong đầu, Thanh Tú cũng không quá để tâm đến việc đó, cô mỉm cười.

" Có chuyện gì mà lên tận đây tìm mình vậy?"

Ngọc Mai đặt chiếc giỏ xách xuống bàn cười xởi lởi, đập vào mắt Thanh Tú là nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, cái giỏ này giá của nó chắc chắn không dưới mười triệu, cô ngước mắt nhìn Ngọc Mai đầy ngạc nhiên, định hỏi ở đâu ra tiền mà xài đồ đắt đỏ như vậy thì đã bị câu nói của Ngọc Mai chặn lại.

" Tú, mình rủ cậu đi ăn".

Thanh Tú hơi bất ngờ nên gương mặt còn đơ ra, chưa kịp phản ứng đã bị Ngọc Mai kéo cánh tay lay lay.

" Mình nộp đơn xin nghỉ rồi, muốn mời cậu đi ăn để chia tay".

" Sao nghỉ vậy? Cậu sẽ làm việc ở đâu?" Thanh Tú tròn xoe mắt hỏi.

" Chuyện dài dòng lắm, lát nữa mình sẽ nói rõ hơn".

Thanh Tú mang một bụng tò mò, nhìn Ngọc Mai tự dưng cô nghĩ đến việc có khi nào cô ấy quen được vị đại gia nào đó nên mới có tiền " tút tát" bản thân như vậy, lại còn không cần công việc ở đây nữa, lẽ nào có ai chống lưng sao?

" Được, vậy đợi tan ca rồi đi".

" Đi luôn chứ đợi gì nữa, đằng nào cũng còn có nửa tiếng nữa, lâu rồi chúng ta không đi cùng nhau mà..."

" Đi... đi nào"

Thanh Tú bị chèo kéo đến mức mềm lòng không thể từ chối, cô khẽ lườm Ngọc Mai một cái rồi phì cười, quả thực cũng lâu rồi hai người chưa có dịp tâm sự cùng nhau, cô cất tài liệu vào tủ rồi khoác tay Ngọc Mai rời đi.

" Cậu đó nha Tú, có trăng quên đèn, ở bên cạnh giám đốc đẹp trai nên không còn nhớ người bạn này nữa".

Giọng Ngọc Mai trách móc bên tai khiến Thanh Tú có chút áy náy, đúng là từ đợt Trần Nam bị tai nạn cô bận rộn chăm sóc anh, sau đó lại chuyển đến nhà anh ở, đi làm đều do anh đưa đón nên dường như cũng chẳng có thời gian cho bạn bè, cô nhìn Ngọc Mai cười chống chế.

" Sao quên được, chẳng phải bây giờ đang đi cùng nhau sao?"

" Mình mà không lên tận phòng lôi thì cậu có đi không, gớm giám đốc đi công tác rồi thì mình cũng phải thoải mái chút chứ".

Hai người đang chuyện trò thì thang máy đã dừng ở tầng trệt, vừa bước ra đại sảnh Ngọc Mai liền đưa mắt ngó nghiêng ra phía ngoài, cô nhìn thấy chiếc xe của Hoàng Hải thấp thoáng đậu trước cổng công ty nên níu tay Thanh Tú vào một góc.

" Mình cần đi vệ sinh một lát".

" Ừ, vậy cậu đi đi, mình đứng đây đợi".

Ngọc Mai đưa cái giỏ nhờ Thanh Tú giữ dùm rồi đi vào phòng vệ sinh, chưa được hai phút cô đã quay ra, mặt nhăn nhó.

" Đông người quá, mình mắc lắm rồi không đợi được đâu, hay tụi mình ra nhà vệ sinh ở cổng sau đi".

Thanh Tú nhìn bộ dạng khổ sở của Ngọc Mai nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, lại bị cô ấy kéo tay lôi đi nhanh chóng nên chỉ còn cách đi theo, đến khi Ngọc Mai giải quyết xong thì đi ra cười vui vẻ.

" Thoải mái quá, đi thôi".

Ngọc Mai nhận lại giỏ xách của mình rồi bước đi.

" Mai, sao đi đường này? "

Thanh Tú thấy Ngọc Mai không đi ra cổng trước mà đi theo hướng ra cổng sau thì thắc mắc hỏi, nhưng câu trả lời của Ngọc Mai lập tức đập tan bao nghi ngờ trong lòng cô.

" Đằng nào mình đi ra cổng sau cũng nhanh hơn, với lại đi đường này thì thuận đường đến nhà hàng hơn".

Nhìn vẻ nhiệt tình của Ngọc Mai, Thanh Tú không một chút đề phòng, cứ vậy vô tư đi cùng người bạn mà bản thân cho là thân thiết nhất, không biết từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch nhằm lôi kéo cô ra cổng sau để tránh Hoàng Hải, nhằm thực hiện một mưu đồ đen tối phía sau.

Chiếc taxi dừng trước cổng một nhà hàng sang trọng, Thanh Tú quả thực chưa thể thông não chuyện tại sao Ngọc Mai có thể mời mình đến một nơi như thế này, và càng ngạc nhiên hơn khi không thấy bất cứ thực khách nào ngoài hai người.

Trên chiếc bàn rộng lớn, hai người ngồi đối diện nhau.

" Cậu thích ăn gì, gọi món đi".

Ngọc Mai mỉm cười đưa quyển menu về phía Thanh Tú, cô nhận lấy và gọi qua loa vài món, thực ra việc ăn uống không còn quan trọng đối với cô, điều cô quan tâm và muốn biết nhất lúc này là tại sao Ngọc Mai có sự thay đổi lớn như vậy, từ một người đơn giản chất phác, trên vai còn ghánh nặng bố bệnh và em gái còn đi học, lại trở thành một người sành điệu, trên người toàn đồ hiệu, và còn ánh mắt nữa... hình như nó không còn ngây thơ, trong sáng như lúc trước, mặc dù vẫn vui vẻ cười nói đó nhưng lại mang một cảm giác vô cùng xa lạ.

Cứ quẩn quanh với đống câu hỏi trong đầu thì thức ăn đã được mang lên, Ngọc Mai nhanh nhẹn gọi người phục vụ.

" Cho thêm một chai rượu nhẹ".

" Vâng, có ngay".

Thấy Thanh Tú cứ nhìn mình chằm chằm, Ngọc Mai gắp thức ăn cho cô rồi cười xởi lởi.

" Sao nhìn mình ghê vậy, mới hơn một tháng không gặp đã nhớ bạn đến mức đấy rồi sao?"

" Mai, cậu nói đi, tiền ở đâu ra mà cậu phung phí như vậy?"

Ngọc Mai không trả lời, cô nhận lấy chai rượu từ nhân viên phục vụ rồi rót vào li, đưa về phía Thanh Tú.

" Uống với mình một li đi".

" Cậu chưa trả lời mình".

Thanh Tú nghiêm nét mặt.

" Cậu làm gì trầm trọng vậy".

Nói rồi Ngọc Mai uống cạn li rượu của mình.

" Tú, cậu còn nhớ lần chúng ta đi uống rượu ở quán đồ nướng không, lúc ấy thật là vui vẻ".

Thanh Tú nhìn điệu bộ của Ngọc Mai, cảm nhận như cô ấy đang bất mãn chuyện gì đó, cô cũng không ngần ngại uống cạn li rượu của mình, dù sao khi cô buồn cũng có người đi uống rượu giải sầu cùng, bây giờ cũng muốn chia sẻ cảm giác với Ngọc Mai một chút.

" Cậu vẫn còn nhớ chuyện đó ư?"

Nghĩ đến chuyện ngày đó Thanh Tú có chút xấu hổ, lần ấy cô buồn nên rủ Ngọc Mai đi ăn, hậu quả là say đến không biết trời trăng mây gió gì, và Trần Nam đã đưa cô về ngôi biệt thự, mọi rắc rối cũng từ đó mà bùng nổ, tình cảm của hai người cũng từ đó mà nảy sinh.

" Nhưng lần đó chúng ta không có tiền, chỉ vào quán bình dân, uống bia Sài Gòn thôi".

Đôi mắt Thanh Tú long lanh khi nghĩ đến chuyện cũ, rồi cô di chuyển cái nhìn lên người Ngọc Mai.

" Còn bây giờ chúng ta đang ngồi ở nhà hàng sang trọng, uống rượu ngoại xa xỉ".

Lời nói của cô có chút giễu cợt trong đó, nhưng Ngọc Mai không tức giận, cô khẽ nhếch miệng.

" Cậu đang thắc mắc tại sao mình có nhiều tiền phải không?"

Thanh Tú khẽ gật đầu, cô đang rất muốn nghe câu trả lời.

" Mình vừa trúng được một vố làm ăn".

Ngọc Mai rót thêm một li rượu nữa đưa về phía Thanh Tú.

" Nào cụng li chúc mừng mình đi".

Làm ăn? Cô bạn này xưa nay chỉ là nhân viên kế toán bình thường, lại biết làm ăn lớn ư? Thanh Tú chưa hiểu rõ vấn đề lắm nên cố hỏi.

" Cậu làm ăn cái gì?"

" Cái gì chẳng được, miễn là có tiền". Ngọc Mai cười lớn.

Thanh Tú cảm thấy khó hiểu với câu nói ấy, cô uống thêm một li nữa rồi định cất tiếng nhắc nhở bạn mình đừng nên vì tiền mà làm gì phạm pháp. Nhưng lời chưa kịp thốt ra bỗng nhiên cảm thấy mắt mình hoa đi, rõ ràng nhìn thấy Ngọc Mai đứng dậy đi về phía mình, khoảng cách vô cùng gần nhưng sao không thể nhìn rõ, chỉ thấy một đốm sáng lập lòe, ý thức dần dần như u mê, mắt chỉ muốn cụp xuống.

" Mai, sao mình buồn ngủ quá, không mở mắt ra được".

Khóe môi Ngọc Mai câu lên một nụ cười nửa miệng, cô chậm rãi bước lại gần Thanh Tú, tiếng gót giày nện chói tai xuống nền. Ánh mắt lóe lên tia nhìn nham hiểm, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thanh Tú, kéo cô dựa lên vai mình.

Ngủ đi, càng sâu càng tốt, lúc tỉnh dậy để xem mày còn dám dùng cái bộ mặt thanh cao đó để sống không".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.