Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 46




Tần Trọng Lê càng ngày càng được Nghiêm Biên Tông coi trọng, Hoàng hậu cũng càng ngày càng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, tới tình trạng này, thị cơ hồ có thể xác định Nghiêm Biên Tông đã biết rõ quan hệ giữa Tần Trọng Lê và lão rồi.

Thị gọi tên thái giám vẫn luôn làm việc cho thị tới trước mặt: “Ngươi cứ dựa theo lời bổn cung vừa nói làm là được.”

“Nương nương, biện pháp ngài vừa nói thật sự liên lụy quá lớn, nếu chọc đến Chử gia……”

“Bổn cung là Hoàng hậu của một nước, phụ thân là tướng quân từng có công trấn loạn, cho dù bọn họ oán hận thì có thể làm gì.” Thị nâng cằm, ánh mắt cao ngạo thanh lãnh: “Ngươi cứ làm theo lời bổn cung nói là được. Có chuyện gì, bổn cung sẽ bảo vệ ngươi.” Thị sẽ không tiếp tục ngồi chờ chết, nếu cứ mãi mặc kệ như vậy, vậy chính là nuôi hổ thành họa, không biết khi nào nó sẽ nuốt chửng thị.

Thái giám có chút chần chờ hé miệng, nhưng thấy thị lạnh lùng nhìn qua, đột nhiên lạnh toát cả sống lưng, lập tức không tiếng động đồng ý.

Hoàng hậu vừa lòng nhếch khóe miệng, cho dù đang ngày hè nóng bức, nhưng cảm giác âm lãnh trong mắt thị vẫn khiến người không khỏi tuôn ra một thân mồ hôi lạnh.

——

Sau giờ ngọ, Sở Văn Lâm tan làm, vừa ra khỏi Các bộ liền thấy Tranh Việt đang ngồi trên xe ngựa chờ bên ngoài, gã thấy y thì cung kính cúi đầu: “Công tử, Thế tử sai nô tài đón ngài tới một nơi.”

“Không về Thanh Vân Trai à? Là định đi đâu vậy?”

“Thế tử nói chờ ngài tới sẽ biết.”

Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng lại bên ngoài một quán trà. Sở Văn Lâm xuống xe, người bên trong liền đi ra tiếp đón, đưa y lên tới tầng cao nhất.

Quán trà này có thể nói là số một số hai ở kinh thành, mỗi ngày chỉ chuẩn bị mấy phần trà bánh, cũng không mời chào khách lạ, từ tầng cao nhất còn có thể nhìn đến phong cảnh nơi tường thành. Cơ hồ không ai biết người sau lưng nó chính là Chử Tu Diễn, Sở Văn Lâm cũng gần đây mới thấy tên của quán trà này trên sổ sách Chử Tu Diễn đưa y.

Chử Tu Diễn đang ngồi trên đệm mềm gần lan can chờ y: “Hôm nay ngươi tan làm có chút sớm?”

Hắn cầm ấm rót nửa chén trà, đặt xuống trước mặt Sở Văn Lâm.

“Trời quá oi bức, nên đại nhân cho chúng ta nghỉ sớm một chút.” Sở Văn Lâm nâng ly uống hết trà, trên trán còn vương mồ hôi mỏng.

Chử Tu Diễn cầm quạt xếp bên tay, chậm rãi quạt lên.

Sở Văn Lâm thuận tay lấy quạt qua, nắm cán quạt tùy ý quạt cho cả hai người, tóc mai cũng theo gió bay lên: “Hôm nay đến trà lâu này làm gì vậy?” Bỗng nhiên y thoáng nhìn phong cảnh dưới lầu: “Đó là phủ trạch của Tần Trọng Lê à?”

“Đúng vậy.” Ngón tay Chử Tu Diễn lướt qua lan can, cười như không cười nhìn thuộc hạ của hắn đang đi đến đầu phố: “Sắp có trò hay, không xem đáng tiếc.”

Cách hắn nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Sở Văn Lâm lại ẩn ẩn cảm thấy không đơn giản như vậy.

Dùng trà bánh xong sắc trời liền bắt đầu tối xuống, đèn dầu ven đường đã dần được châm lên, Sở Văn Lâm cũng đã có chút mơ màng sắp ngủ, lại vào lúc này chợt nghe thấy một trận ầm ĩ dưới lầu. Y nhìn xuống dưới, liền thấy trong phủ Tần Trọng Lê thế nhưng lộ ra chút ánh lửa.

Thế lửa tới rào rạt, chỉ chốc lát đã đốt hết thiên viện, nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cả dinh thự đều khó bảo toàn. Trong phủ cũng loạn thành một đám, không ngừng truyền ra tiếng quát tháo hoảng loạn.

Nhưng không đợi thế lửa hung mãnh kia tiếp tục, Sở Văn Lâm liền thấy một đoàn người đột nhiên xuất hiện trong đêm tối, chạy về phía Tần phủ. Sau đó một tiếng huýt gió tựa chim hót đứt quãng truyền đến, thế lửa trong khoảnh khắc đã bị khống chế, Tần Trọng Lê cùng Chử Xu Hoa có chút chật vật đi ra khỏi Tần phủ, một đám người phía sau tựa hồ áp một người. Trong tiếng ồn ào, Tần Trọng Lê ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Văn Lâm cùng Chử Tu Diễn, cười nhạt gật gật đầu.

“Có người muốn hại họ?” Sở Văn Lâm đột nhiên hiểu rõ, cũng lờ mờ đoán được người chủ mưu là ai.

Chử Tu Diễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, duỗi tay chạm chạm đầu ngón tay của Sở Văn Lâm: “Đúng vậy.”

“Người chủ mưu lần này cũng là người thiêu Chử phủ năm đó?”

Chử Tu Diễn lắc đầu, rũ mắt, lông mi hạ xuống đổ một mảnh bóng tối: “Tuy rằng không phải, nhưng cũng là cá mè một lứa với người phóng hỏa thiêu Chử gia năm đó, đều muốn dùng một mồi lửa đốt hết những người gây bất lợi với họ, mạng người trong mắt bọn họ không đáng giá nhắc tới.”

Trong lòng Sở Văn Lâm khẽ động, thuận theo động tác của Chử Tu Diễn cầm lấy tay hắn, nhiệt độ cơ thể đôi bên giao hòa, lòng bàn tay có chút lạnh băng của Chử Tu Diễn cũng trở nên ấm áp.

Chử Tu Diễn nâng mắt, khóe miệng khẽ cong lên, đột nhiên hắn kéo tay Sở Văn Lâm đặt lên mặt nạ trên mặt hắn: “Ngươi giúp ta tháo nó xuống đi.”

Sở Văn Lâm nhìn vào mắt hắn, đầu ngón tay chạm vào khóa kim loại sau tai, một tiếng khẽ vang, móc khóa buông lỏng, y nắm sườn mặt nạ cầm nó xuống dưới.

Trong nháy mắt kia, giống như minh nguyệt hiện ra, Chử Tu Diễn không còn mặt nạ, liền không còn thứ gì che đậy phong hoa tuyệt mạo của hắn nữa.

Nhìn khuôn mặt trơn bóng không một tia tỳ vết của Chử Tu Diễn, Sở Văn Lâm sửng sốt một chút, thì ra dung mạo của hắn cũng không hề bị hủy.

Chử Tu Diễn lại nắm chặt mu bàn tay của y, áp nó lên mặt mình, trong ánh mắt mang theo chút ý cười: “Ngươi kinh ngạc lắm à?”

Sở Văn Lâm trầm mặc một chút, dùng ngón cái mơn trớn xương gò má của hắn.

Tay y khô ráo mà ấm áp, Chử Tu Diễn quay đầu dựa vào lòng tay y, vô cùng dịu ngoan. Hắn thấp giọng nói: “Trận lửa lớn năm đó chính là muốn giết ta. Ta may mắn chạy thoát, nhưng cũng biết người kia không muốn ta nhập sĩ, cho nên liền chọn cách mang chiếc mặt nạ bằng kim loại này lên, lão mới yên tâm lại.”

Người kia là ai, không cần nghi ngờ nữa.

Cây cao đón gió, Nghiêm Biên Tông sẽ không để mặc Chử thị tiếp tục phát triển như vậy. Trận lửa lớn hôm nay cũng giống như năm đó, đều là do quyền lợi phân tranh mà bùng lên.

Chỉ là y không ngờ Chử Tu Diễn sẽ tìm lối tắt, đi lên con đường kinh thương này. Trưởng tử của Trường Nghĩa Hầu, Thế tử được vạn người kính ngưỡng lại phải lưu lạc đến mức này, thật là khiến bao người thổn thức. Nhưng chính là chưa đầy mấy năm, hắn đã có thể uy hiếp đến Nghiêm Biên Tông. Phỏng chừng lão cũng sẽ hối hận về hành động năm đó, khiến bây giờ lão phải bị hắn kiềm chế gắt gao đến như vậy.

“Tài năng của Thế tử, cho dù thế nào cũng không thể che giấu.”

Sở Văn Lâm vẫn một câu này, trong lòng y, Chử Tu Diễn chính là người như vậy. Mặc dù dung mạo của hắn thật sự bị hủy, cũng sẽ không có gì thay đổi.

Chử Tu Diễn nhìn y chăm chú, một trận gió thổi qua, hắn ngẩng đầu hôn Sở Văn Lâm. Mặc dù bọn họ từng hôn nhau ngàn ngàn vạn vạn lần, nhưng nụ hôn lúc này vẫn làm tim họ muốn đập nhanh như cũ.

Bọn họ nắm tay nhau, nhẹ nhàng hôn môi nhau, lướt qua liền ngừng, chạm vào lại tách ra, lưu chuyển trong ánh mắt đôi bên, đều là mê ly say đắm.

Nhưng vào lúc này, con đường vốn dĩ đang yên tĩnh lại bất chợt ầm ĩ.

“Mau nhìn phía đông! Có gì rơi xuống kìa.”

“Đó là cái gì thế?”

“Sao băng, là sao băng, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra rồi!”

Sở Văn Lâm cùng Chử Tu Diễn ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một vệt sáng lập lòe xẹt qua phía chân trời, trong phút chốc bốn phía chợt sáng tựa ban ngày.

Trong quá trình rơi xuống, chân trời bị nó đốt đến sáng bừng, kéo dài không tắt, từ nơi xa còn có thể thấy một chút đốm lửa lộng lẫy đang rơi xuống bốn phía.

“Sao băng……” Ánh mắt Sở Văn Lâm nhoáng lên, chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì trỗi dậy, hoảng hốt một lát.

Y nhìn về phía Chử Tu Diễn, lại phát hiện hắn đang chăm chú nhìn y, không biết đã nhìn bao lâu rồi. Hai người nhìn nhau, ánh sáng từ đóa sao băng xẹt qua nơi chân trời chiếu khuôn mặt hai người thành từng mảng sáng tối.

Chỉ có từng đợt ấm áp vẫn không ngừng truyền đến từ nơi bàn tay đang nắm chặt nhau kia.

——

Từ thời trước, sao băng đã được coi là nhịp cầu câu thông cùng Thiên giới, thậm chí nói nó là sứ giả của thánh thần cũng không quá. Tình cảnh này mấy trăm năm không có, hiện giờ lại bỗng nhiên xuất hiện, không biết là hung hay là cát, nhưng cho dù thế nào, đều chứng tỏ có chuyện sắp xảy ra. Nghiêm Biên Tông đương nhiên cũng vạn phần coi trọng, suốt đêm gọi Bảo Chương Chính chuyên ký lục hiện tượng thiên văn đoán định hung cát của Khâm Thiên Giám đến để dò hỏi việc này.

||||| Truyện đề cử: Siêu Cấp Phú Nhị Đại |||||

“Thần quan sát sao trời suốt đêm, bắt đầu từ đêm qua, cung vị ở bốn hướng đông tây nam bắc liền cực kỳ loá mắt, ánh sáng của Tử Vi lập loè, chắc hẳn có dị, nào ngờ hôm nay liền xảy ra việc này.”

“Vậy việc này là tốt hay xấu?”

“Hoàng Thượng, sao Tử Vi chính là sao đứng đầu Thiên đình, có thể đại biểu cho Hoàng Thượng, lúc này ánh sao quanh quẩn chung quanh nó, theo thần quan sát, là dự báo quý nhân của Hoàng Thượng xuất thế. Theo vị trí tinh tượng, thần suy đoán người này có thể đến từ hướng Tây Nam.”

“Hướng Tây Nam?” Ngón tay Nghiêm Biên Tông gõ ghế dựa, chậm rãi lặp lại một lần, đột nhiên nhớ vùng sông nước Trừ Lâm nơi Tần Trọng Lê xuất thân chính là hướng Tây Nam: “Người này là quý nhân?”

“Bẩm Hoàng Thượng, thiên chân vạn xác. Chỉ là ——”

“Chỉ là cái gì?”

Bảo Chương Chính sờ râu, buông tiếng thở dài: “Hiện giờ ánh sao mỏng manh, hẳn là có kẻ ác cản trở.”

Nghiêm Biên Tông nhíu mày, đang định mở miệng, ám vệ được lão phái đi bảo hộ Tần Trọng Lê đột nhiên xuất hiện trước mắt, quỳ rạp xuống đất: “Hoàng Thượng, nô tài có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

“Nói.”

“Thái giám bên người Hoàng hậu nửa đêm đến phóng hỏa Tần phủ, thế lửa lan tràn đến chính viện mới bị khống chế, hiện giờ thái giám đã bị bắt, đang giữ ở Tần phủ.”

Nghe đến đó Nghiêm Biên Tông còn có gì không rõ? Lão cười lạnh một tiếng: “Hay lắm, thì ra kẻ ác nằm ở đây. Truyền lệnh xuống dưới, xử tên thái giám kia cực hình để răn đe cảnh cáo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.