Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 30: Yêu tinh nhỏ, đều nghe em cả!




Cuối cùng Mạc Hạo Thần vẫn cố gắng kìm nén, anh ta vẫn không dám…

Nguyên Cận Mặc cũng không để ý đến sự lấy lòng của Khương Nhược Vi, xoay người sang chào hỏi Phương Như Phượng: “Chào bà Phương.”

“Đúng là một đứa trẻ ngoan, chỉ chớp mắt một chút mà cháu đã trưởng thành rồi.” Phương Như Phượng ôn hòa đáp lại.

Cảnh tượng này rơi vào ánh mắt những người xung quanh khiến họ cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Không ngờ nhà họ Khương còn có thể có quan hệ với nhà họ Nguyên, xem ra nhà họ Khương sẽ nhanh chóng thăng quan tiến chức!

Khương Chi Chi lại hoàn toàn khác với những người có mặt trong buổi tiệc hôm nay, cô không thèm để ý đến sự náo nhiệt ở phía kia.

Ngược lại cô né tránh ở một góc, tốt nhất là Nguyên Cận Mặc không nên chú ý tới cô.

Dù sao thì cô cũng đang đánh cược với người đàn ông này, mỗi lần gặp mặt đều không quên nhắc anh về việc giảm cân hiệu quả…

Ôi, mặc dù đã giảm xuống mười ký, thế nhưng bây giờ cô vẫn còn tám mươi lăm ký, cũng không được cho là đẹp.

“Khương Chi Chi, trốn ở đây làm gì thế?”

Khương Chi Chi nhìn thấy em họ Đỗ Tử Hàm của mình, tức giận lên tiếng: “Tên nhóc đúng là không biết lớn nhỏ, mau gọi chị.”

“Ơ, chị quá mập, tôi ngại gọi là chị.” Đỗ Tử Hàm cau mày, nói chuyện chẳng chút khách sáo: “Chị cũng nên giảm cân cho tốt vào, mập thành như thế cũng chỉ khiến người khác chê cười mình thôi.”

“Vậy thì cũng khỏe hơn em rồi, gầy như một con khỉ gió, gió thổi một cái đã ngã rồi.” Khương Chi Chi vỗ mạnh vào ót cậu ta: “Tên nhóc, lo cho mình trước đi…”

“Chị…”

Vẻ mặt Đỗ Tử Hàm nhanh chóng đỏ lên, nghe thấy tiếng huyên náo ở đằng xa, nhìn Nguyên Cận Mặc đang được người người vây quanh, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sao cậu hai đến đây mà chị chẳng có chút phản ứng gì thế?”

Khương Chi Chi nhún vai: “Có gì để xem đâu chứ, cũng chỉ là một người bình thường có hai mắt một mũi.”

“…” Đỗ Tử Hàm bị ngôn ngữ của chị họ mình làm cho kinh động.

Cậu ta đột nhiên phát hiện ra, người chị họ vốn tầm thường xấu xí của mình đã thay đổi không ít…

Đương nhiên cậu ta không biết rằng Khương Chi Chi cũng đã gặp Nguyên Cận Mặc ở ngoài một lần, thậm chí còn cãi nhau nữa.

Đương nhiên cô chẳng có hứng thú gì với Nguyên Cận Mặc.

Nguyên Cận Mặc hàn huyên vài câu xong, ngay khi vừa thoát khỏi đám người a dua nịnh nọt bên cạnh thì đột nhiên nhìn thấy Khương Chi Chi đang trốn trong góc ở đằng xa, ánh mắt anh lóe lên.

Anh tự mình đi về phía này, người phụ nữ này cũng không thèm nhìn thẳng vào anh ta.

Trong lòng anh ta đột nhiên có cảm giác không vui.

“Cậu hai không thích náo nhiệt, chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn phòng trên lầu cho cậu rồi. Nếu cậu mệt thì có thể lên đó nghỉ ngơi trước.” Khương Bác thấy Nguyên Cận Mặc cau mày thì vội vàng tiến lên.

Ông ta thật sự không muốn pho tượng phật lớn này sẽ rời khỏi đây sớm.

“Được.” Ánh mắt Nguyên Cận Mặc híp lại, gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Khương Nhược Vi nhìn theo bóng lưng rời khỏi đó của Nguyên Cận Mặc, lúc cô ta vừa thu lại thì đã nhìn thấy ánh mắt tức giận của Mạc Hạo Thần, tỏ ý bảo cô ta mau ra ngoài.

Trong lòng Khương Nhược Vi cảm thấy phiền muộn, nhanh chóng đi theo sau lưng anh ta, đi tới vườn hoa phía sau nhà họ Khương.

“Anh Hạo Thần, anh sao thế? Lát nữa em phải cắt bánh nữa, vì thế phải về ngay.”

Mạc Hạo Thần xoay người, đột nhiên ôm lấy Khương Nhược Vi: “Nhược Vi… ánh mắt của em vừa nãy khi nhìn Nguyên Cận Mặc đã khiến lòng anh tan nát, có phải em thích anh ta rồi không?”

“Sao anh lại nghĩ như thế?” Trong lòng Khương Nhược Vi cả kinh, nhanh chóng để lộ ra dáng vẻ tủi thân: “Anh Hạo Thần, tại sao anh lại nghĩ em như thế, anh cũng biết là em bị gia đình ép buộc, em chỉ muốn diễn trò một chút mà thôi.”

“Thật sao? Thật sự là như thế sao?” Mạc Hạo Thần nhìn chằm chằm cô ta.

Khương Nhược Vi khóc thút thít: “Anh đang nghi ngờ em đấy à?” Ngay cả anh mà cũng nghĩ em như thế, em khổ sở chống đỡ cho tới tận bây giờ là vì đều gì, chi bằng em đi chết cho xong."

Thấy dáng vẻ khóc thút thít của cô ta, Mạc Hạo Thần cảm thấy có chút luống cuống, tiến tới trấn an cô ta: “Nhược Vi, là do anh không tốt, anh không nên nghi ngờ em.”

“Hu hu hu…” Khương Nhược Vi tiếp tục khóc sướt mướt: “Nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì anh nên bắt Khương Chi Chi lại đi, để em có thể lấy được tài sản của nhà họ Khương, hai chúng ta cũng sớm ngày ở chung với nhau.”

Trong lòng Mạc Hạo Thần cảm thấy đau nhói, ôm chặt cô gái trước mặt mình: “Nhược Vi, hãy chờ anh, chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.”

Anh ta lên tiếng thề thốt: “Tối nay, anh sẽ khiến Khương Chi Chi trở thành trò cười cho thiên hạ, sau đó sẽ cố gắng ra vẻ độ lượng cưới cô ta. Chờ tới khi những thứ kia rơi vào tay anh thì anh sẽ đá cô ta đi, quang minh chính đại ở cùng một chỗ với em.”

“Anh Hạo Thần, anh nhất định phải thành công đấy nhé…” Khương Nhược Vi thấy mục đích của mình đã đạt được, hơi vùng vẫy khỏi lòng Mạc Hạo Thần: “Thời gian cũng không còn sớm, nếu em còn không về sẽ bị nghi ngờ, em về trước đây, đợi một lúc thì anh hãy quay vào.”

“Yêu tinh nhỏ, anh nghe theo em cả. Sau này nhà họ Khương sẽ là của hai chúng ta.”

Mạc Hạo Thần hôn nhẹ lên má Khương Nhược Vi.

Khương Nhược Vi lạnh lùng cười một tiếng, nhanh chóng xách váy rời khỏi đó.

Điện thoại trong túi Khương Chi Chi đột nhiên phát ra tiếng, cô mở ra bên trong chính là camera giám sát mọi ngõ ngách trong nhà họ Khương.

Trong video, Mạc Hạo Thần đang ôm chặt Khương Nhược Vi, môi mấp máy tựa như đang nói gì đó.

Mái tóc dài đen như mực của cô che đi chiếc tai nghe trong tai cô.

Nghe thấy sự tính toán của Mạc Hạo Thần, Khương Chi Chi nhẹ nhàng cong môi.

Mấy phút sau, Mạc Hạo Thần đột nhiên đi tới gần Khương Chi Chi, thần bí lên tiếng: “Chi Chi, mau tới đây với anh, anh có ngạc nhiên muốn dành cho em!”

“Cái gì thế?” Khương Chi Chi quay đầu, để lộ nụ cười nhàn nhạt.

Quả nhiên không sai chút nào, anh ta lại bắt đầu hãm hại cô.

Tối nay cô chắc chắn sẽ cho mọi người thấy rõ tên đàn ông đê tiện này!

Cái hôn ước đáng chết này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.