Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 6: Xuất sơn. Nhân gian hoạt Diêm Vương




Sau khi rời khỏi phấn đầu lĩnh, tôi về quê trước, trong lòng ôm một hi vọng mong manh, có lẽ ông nội đã về nhà từ lâu rồi! Có điều bụi bặm giăng thành kén trong nhà đã phá vỡ chút ảo mộng cuối cùng của tôi. Tôi tìm những người hàng xóm xung quanh hỏi thăm thì họ đều nói ông cháu nhà họ Lâm rời đi đã nhiều năm rồi chưa từng trở lại. Tôi ngơ ngẩn phát ngốc suốt cả buổi chiều, trước khi mặt trời xuống núi lại âm thầm rời đi chuẩn bị đến cửa Tào gia.

Nhưng tôi đã sống cách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu, nhiều thứ đã trở nên lạc hậu, hơn nữa, với vật giá hiện tại, số tiền mà á bà bà cho tôi đã sớm tiêu sạch bách, mấy đồng lẻ cuối cùng cũng vừa trả cho chuyến xe buýt rời thôn.

Nhìn ví tiền trống rỗng trong tay, tôi trầm mặc một hồi, nghĩ đến trước đây ông nội từng là bậc đại lão đỉnh phong trong ngành, tôi lại theo ông nội học Phong Thủy từ khi còn nhỏ, liền bắt đầu nối gia nghiệp cũ làm một thầy phong thủy.

Công việc đầu tiên mà tôi nhận được đều là những việc đơn giản thường thấy, nhập trạch, động thổ, xem tuổi, xem hướng... cho tiểu môn tiểu hộ kiếm một ít lộ phí giật gấu vá vai qua ngày, mãi về sau tích lũy được chút danh tiếng dưới cơ duyên xảo hợp thay một đại gia buôn bán kim khí giải quyết được sự tình nguy hiểm liên quan tính mạng, mới kiếm được một khoản tiền lớn giúp tôi không phải lo cơm áo qua ngày, có thể tập trung sức lực hưng sư vấn tội Tào gia.

Trên đời người tốt tất có phúc báo, sự việc của Hạ gia còn giúp tôi đạt được một kiện đồ vật, đóng vai rất quan trọng trong việc đối phó với nhà họ Tào sau này.

Vị đại lão bản nọ họ Hạ, chân chính khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một cửa hàng nhỏ vài mét vuông trong hẻm tối, mở rộng kinh doanh ra tận nước ngoài, trở thành một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh ở Trịnh Châu.

Nửa đời thuận buồm xuôi gió đến khi bước vào tuổi lục tuần mọi tai bay vạ gió lại dồn dập kéo tới, làm ăn buôn bán không thuận lợi, trong nhà thường xuyên xảy ra tai nạn, đến cả con gái và con rể của cũng thiệt mạng trong một vụ tai nạn ô tô khi đang trên đường trở về tổ chức đại thọ sáu mươi cho ông ta.

Lúc ông chủ Hạ đang nâng ly nhận lời chúc tụng trọng vọng nghe được tin này liền ngất xỉu ngay tại chỗ, sau đó liền bệnh đến không dậy nổi.

Thời gian đó vì làm công việc tự do, để thuận tiện cho việc di chuyển nên tôi thuê một chiếc ô tô, tài xế họ Trương, khoảng năm mươi tuổi, tôi gọi ông ấy là Trương sư phụ.

Trương sư phụ đã lái xe cho tôi được một thời gian, đã rất quen thuộc, biết rõ tôi là kiếm miếng cơm trong mảnh đất Phong Thủy, khi đi qua Trịnh Châu liền nói với tôi về sự tình nhà họ Hạ.

Tôi vừa nghe xong, liền bảo Trương sư phụ đưa tôi đến Hạ gia bái phỏng. Người tiếp tôi là con trai cả của ông chủ Hạ, sau khi biết rõ mục đích tôi đến thăm, dù thấy tôi còn trẻ nhưng cũng không chút khinh thường mà lập tức đưa tôi đến gặp Hạ đại lão gia.

Lúc đó, ông chủ Hạ đã bệnh đến mức mê man không tỉnh.

Tôi tùy ý thắp một nén định hồn hương, chẳng bao lâu Ông chủ Hà thở ra một ngụm trọc khí và tỉnh táo lại.

Con trai cả của ông chủ Hạ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng hỏi tôi bố cậu ấy bị sao vậy.

Tôi không vội trả lời mà hỏi ông chủ Hạ có phải từng đi qua Nam Dương?

Hạ lão bản gật đầu, ông ấy buôn bán xuất khẩu kim khí nên thường xuyên đi đó đi đây.

Tôi lại hỏi xem ông ấy có từng ở đó thỉnh qua đồ vật tà thuật ở đó không?

Ông chủ Hạ lắc đầu nói không, nhưng sau khi được con trai cả nhắc nhở, Hạ lão bản chợt nhớ ra mình từng nhận được món quà nhỏ từ một vị đắc đạo cao tăng Nam Dương.

Đại khái vào khoảng nửa năm trước, ông chủ Hạ và con trai đến Nam Dương bàn việc làm ăn, khi họ đang chuẩn bị về nước thì gặp một vị cao tăng Nam Dương. Vị cao tăng tự đến tìm đến cửa nói rằng Hạ lão bản có phật duyên sâu dày, theo lời đức ngài tới tặng lễ vật

Trong khi họ đang nói chuyện, bốn tiểu hòa thượng đi cùng với vị sư trưởng chắp tay lại lẩm bẩm niệm những đoạn kinh văn cổ quái mà họ nghe không hiểu. Sau đó nhà sư mở chiếc hộp vàng trên tay dâng lên một chuỗi kim châu.

Nguyên bản ông chủ Hạ đã định từ chối, nhưng nhìn thấy vị cao tăng pháp tướng trang nghiêm khí độ bất phàm, ông ta nói rằng sẽ quyên góp một số tiền cho quý tự, còn về chuỗi kim châu thì xin từ chối.

Nhưng đại sư nói chuỗi phật châu chỉ cùng Hạ lão bản có duyên, liền đặt chiếc hộp vào tay ông chủ Hạ, đem theo bốn tiểu sa di chuyển thân rời đi, trong chớp mắt đã không còn tung tích.

Ông chủ Hạ và con trai cảm thấy mọi chuyện có điểm cổ quái nhưng họ không dám xúc phạm đến chuỗi phật châu nên đành phải mang theo về nước cung phụng trong nhà.

Tôi nhờ họ đưa tôi đi xem chuỗi phật châu nhưng khi đến hương án, hai cha con mở hộp ra thì nhất thời rất sửng sốt. Mất! Chuỗi phật châu trong hộp đã không cánh mà bay. Ông chủ Hạ ảo nảo hỏi phải chăng là do chuỗi phật châu bị mất kinh động đến Phật tổ, nên dẫn đến tai họa cho Hạ gia?

Tôi không trả lời mà nhờ anh con trai cả đưa tôi đi tham quan xung quanh nhà họ, cuối cùng chỉ vào cây lê cổ thụ ở góc đông nam sân vườn bảo anh ta cho người chặt xuống.

Hai cha con đầy bụng nghi hoặc nhưng vẫn theo lời tôi nói cho cắt cây. Kết quả vừa bắt đầu đã làm tất cả những người có mặt bị dọa đến chết khiếp. Chỗ bị cưa không ngừng tuôn ra một dòng máu đen xì.

Tôi để hai người thợ tiếp tục cắt và chẳng mấy chốc đã thấy chuỗi hạt châu rơi ra. Phụ tử Hạ gia ngỡ ngàng sửng sốt, họ thực sự không hiểu sao chuỗi phật hạt lại lọt vào trong cây lê được.

Lúc này tôi mới lên tiếng giải thích đây hoàn toàn không phải là cái gì phật châu mà là một loại tà thuật hại người của Đông Nam Á. Sau khi chuỗi yêu châu này được thỉnh về nhà, vận may của ông chủ Hạ và gia đình sẽ dần bị xói mòn và cướp đi, cuối cùng không chỉ tiền tài tiêu tán mà thậm chí còn tan cửa nát nhà.

Đợi sau khi Hạ gia hoàn toàn bị diệt, đối phương sẽ tới thu lại yêu châu. Hạ lão bản có thể đã đụng chạm đến lợi ích của chuỗi nhân vật ở Nam Dương, hoặc có thể đơn thuần là bị yêu tăng nhắm đến, phải ăn khổ ải tai bay vạ gió.

Tôi để Hạ gia đào tận gốc cây lê rồi đốt đi. Ba ngày sau, bệnh của ông chủ Hạ đã khỏi hẳn, theo cách nói của ông ấy là trước đây ở nhà luôn cảm thấy ngột ngạt, khó thở còn bây giờ toàn thân sảng khoái khí lực sung mãn.

Không lâu sau tôi rời khỏi Trịnh Châu theo thịnh tình của gia chủ thuận tay mang đi chuỗi yêu châu.

Hạ lão bản thiên ân vạn tạ tặng cho tôi một khoản tiền lớn, nói với tôi sau này có bất kỳ chuyện gì cũng có thể tùy thời tìm đến ông ấy.

"Tiểu...Lâm đại sự, cậu thật lợi hại!"

Sau khi lên xe, Trương sư phụ với vẻ mặt rạng rỡ giơ ngón cái ra hiệu với tôi, bởi vì giới thiệu có công nên cũng được ông chủ Hạ cũng thưởng cho một đại hồng bao.

"Cái gì mà đại sư hay tiểu sư chứ, cứ gọi tôi Tiểu Lâm như cũ là được." Tôi mỉm cười nói.

"Thế làm sao được? Không được không được!" Trương sư phụ liên tục lắc đầu.

"Không thì cứ gọi tôi là Lâm lão bản đi." Tôi chỉ đành bất lực thương lượng.

"Lâm lão bản?" Trương sư phụ sửng sốt một chút "những cao thủ trong nghề này, không phải đều xưng là đại sư sao?"

"Tôi định mở một cửa hàng Phong Thủy, làm một ông chủ nhỏ." Tôi cười nói.

"Vậy được!" Trương sư phụ cười thành thật nói: "Vậy tiểu... Tiểu Lâm lão bản, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?"

“Chúng ta đi Mai Thành.” Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Được rồi, ngồi vững nhé!" Trương sư phụ đáp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.