Ngươi Nhìn Thấy Bóng Dáng Của Ta Sao [Vô Hạn Lưu]

Chương 48: Mộ Trường (XVII)




Trần Phỉ là con gái của Trần Đông, giáo viên chủ nhiệm lớp hai của Trường Trung học Dân Hoa. Mặc dù Trần Phỉ có ngoại hình bình thường, nhưng lại đạt được thành tích xuất sắc từ khi còn nhỏ và đã giành được vô số giải thưởng.

Bởi vì không thích danh tiếng, cho nên khi Trần Đông bảo cô làm lớp trưởng, cô liền cự tuyệt, cuối cùng các bạn cùng lớp bầu chọn nam quỷ học trước mắt này.

Trần Phỉ chỉ đảm nhiệm chức vụ lớp phó học tập của lớp, bởi vì thành tích xuất sắc của cô, mọi người đều coi như tin tưởng cô.

"Nhưng chúng ta đều không ngờ Trần Phỉ lại thích Lâm Mộng Mạnh ở lớp kế bên kia!" Lúc lớp trưởng nói những lời này ngữ khí tràn ngập chán ghét, cậu nói: "Chúng ta đều cảm thấy Lâm Mộng Mạnh là một người rất dối trá, lại ích kỷ, ngoại trừ khuôn mặt đẹp ra, không có chỗ nào đáng khen ngợi."

Những lời này của hắn ta được những quỷ quái khác phía sau nhất trí tán thành.

Bọn họ gật đầu, khuôn mặt của bọn họ như nghĩ đến một thứ gì đó thật sự ghê tởm.

"Ta nghĩ không rõ vì sao có nhiều nữ nhân thích hắn như vậy, ngay cả Trần Phỉ trong lớp chúng ta cũng như vậy."

"Trần Phỉ thích Lâm Mộng Mạnh, trước khi sự việc xảy ra, không ai phát hiện ra chuyện này."

Cho đến một ngày nào đó, tình cảm của Trần Phỉ bị bạn cùng bàn của Lâm Mộng Mạnh nhìn thấy, hơn nữa còn rút nó ra khỏi gầm bàn rồi đọc to trong lớp nghe...

Có lẽ là bởi vì tâm tính thiếu niên không chịu được kích thích, Lâm Mộng Mạnh không nghĩ nhiều, ngay lúc bạn bè kích tướng, dương dương tiêu sái viết trên thư một ít lời chỉ trích không dễ nghe.

"Loại nam nhân này thật sự ghê tởm!" Nữ quỷ ngón tay dài kia ở một bên bổ sung, đối với cách làm của Lâm Mộng Mạnh rất chướng mắt bộ dáng, "Ngay từ đầu ta còn rất thích mặt hắn, liền không nghĩ tới hắn là loại người này."

Cô bé nói: "Chuyện này quá là đê tiện. Tên này còn đồng ý cho bạn bè của mình để chụp ảnh bức thư tình này vào một nhóm chat nhỏ của trường!"

Đó là một nhóm chuyên hóng chuyện.

Trong nhóm hóng chuyện chưa bao giờ thiếu quần chúng hóng tin tức.

Bọn họ nhìn thấy tin tức vừa lên, cảm thấy thú vị liền công khai tuyên dương hơn nữa tiến hành bình luận, chưa bao giờ nghĩ hành vi như vậy của mình rốt cuộc sẽ tạo thành ảnh hưởng cho đương sự.

Trong cuộc thảo luận kịch liệt của họ, bức thư thổ lộ này của Trần Phỉ đã thu hút sự chú ý của toàn trường: "Phỉ Phỉ tự sát." Hiện tại, cô gái ngay từ đầu cũng không muốn kể lại sự kiện Trần Phi với đám người Ân Hành. Lúc cô bé nói đến Trần Phỉ, ngữ khí rất thân mật, hiển nhiên có quan hệ không tệ với cô bé.

"Ta không biết tên ngốc này nghĩ gì, không cùng ta nói liền làm ra sự việc như vậy." Đôi mắt của cô bé tràn ngập sự tức giận và đau buồn.

Áp lực dư luận không phải ai cũng đủ chịu đựng được, trong ánh mắt khác thường của vô số người cùng tiếng chỉ trỏ sau lưng, Trần Phỉ nhảy lầu tự sát.

"Sau khi Phỉ Phỉ chết, chủ nhiệm cũ liền từ chức." Lớp trưởng sau khi nhìn thoáng qua Ân Hành, "Chỉ là sau đó thầy lại được lớp trưởng mời trở về."

Một lần nữa trở lại lớp học, Trần Đông đã thay đổi một bộ dạng giảng dạy khác, ông không còn yêu thích lớp học và việc dạy học của mình nữa, mỗi lần lên lớp đều coi là công việc công vụ, không kéo dài nhưng không còn tràn đầy nhiệt huyết và quan tâm.

Trường học đối với trạng thái của ông không thể làm gì được, biết tâm tình đau đớn mất đi con nữ của ông cũng không truy cứu nhiều, "Sau đó giáo viên thường cho chúng ta sắp xếp các kỳ thi, kỳ thi! Đoàn trường còn không tổ chức nhiều kỳ thi như vậy —— chỉ cần thi không tốt liền đi vào chỗ chết!" Cô gái cúi mặt xuống khẽ chơi đùa ngón tay của mình, thắt nút lại buông ra, tính dẻo dai như vậy nhìn đến biểu tình hâm mộ của quỷ quái bên cạnh.

Nhưng khi bọn họ nghe được kỳ thi, ánh sáng trong mắt lại biến mất, bọn họ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn thoáng qua Ân Hành, đối đầu với tầm mắt nàng lại vội vàng quay đầu tránh đi.

Các học viên đã sớm bị giày vò trong chiến thuật đề bài của Trần Đông mà chết đi sống lại, đương nhiên đối với hành vi của Ân Hành vừa lên đã làm cho bọn họ thi cử cảm thấy sợ hãi.

Hầu hết người chơi để vì muốn có đánh giá nhân vật tốt, sau khi bước vào lớp học cố gắng đóng vai trò là một giáo viên và giảng dạy cho bọn họ. Trong đó không thiếu một số người chơi giảng bài rất tốt.

Nhưng bọn họ đều hoảng hốt trong tiếng trách móc liên thanh của nữ quỷ ngón tay dài, thế cho nên bị bọn họ đồng loạt cắn nuốt hầu như không còn.

Nhưng Ân Hành cũng không phải là người thích giảng đạo lý, thế cho nên bọn họ cố ý uy hiếp cũng không làm cho nàng sợ hãi, là tìm được phương pháp phá giải trong xấp giáo án của Trần Đông...

Bài kiểm tra.

Đề thi của Ân Hành thành công ổn định thân phận nhân vật của cô, khiến đám quỷ học này không thể làm gì được, thậm chí bởi vì đề thi khó khăn đối với cô càng thêm kính trọng vừa sợ.

Đến nơi này, trong ánh mắt tất cả quỷ nhìn Ân Hành đều mang theo chút ý tứ thật cẩn thận, sợ nàng sau khi nghe được lời kể của bọn họ đột nhiên nghĩ đến cho các nàng một bộ bài thi.

Mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, đại ma đầu trong mắt bọn họ ý bảo bọn họ tiếp tục đi về phía.

"Trần Phỉ chết rồi, chủ nhiệm cũ cũng lười quản chúng ta. Vốn cuộc sống cứ như vậy chậm rãi trôi qua, nhưng hoa khôi trường chúng ta lại tặng Lâm Mộng Mạnh một bức thư tình."

Lâm Mộng Mạnh tuy rằng lớn lên đẹp trai, nhưng không phải ai cũng phục. Trong số những người hâm mộ hoa khôi trường có một nam sinh có thành tích vận động khá nổi trong trường, sau khi biết Lâm Mộng Mạnh nhận được thư tình từ hoa khôi của trường, liền bắt nạt hắn ta trong một thời gian dài.

"Muốn ta nói thì Lâm Mạnh chính là một tiểu bạch kiểm." Nữ nhân ngón tay dài hừ một tiếng nói, "Người kia kia đánh hắn ta, hắn ta ngay cả đánh lại cũng không dám, chính là loại người chỉ dám bắt nạt kẻ yếu. "

Xét thấy hành vi ác liệt trước đây của Lâm Mộng Mạnh, đại bộ phận mọi người đều nhắm mắt làm ngơ trước tình huống hắn ta bị bắt nạt.

Ngay cả Trần Đông được bọn họ công nhận là người thầy giáo ôn hòa nhất, nguyện ý giúp đỡ học tập nhất cũng bị hắn ta đắc tội, các giáo viên khác đối với việc hắn ta đem thư thổ lộ của nữ sinh làm cho toàn trường đều biết, hại nữ sinh nhảy lầu tử vong chuyện này căm ghét sâu sắc, thái độ đối với hắn ta càng lạnh lùng hơn một chút.

Giáo viên chủ nhiệm của hắn ta và Trần Đông là bạn tốt nhiều năm, đối với chuyện này thỉnh thoảng can thiệp, nhưng cũng không phải không để ý nhiều, chỉ cần nhóm thể thao kia không làm... chuyện đặc biệt quá đáng như: chuyện lột quần áo, quay video, cũng không can thiệp.

Lâm Mộng Mạnh đã mất cơ hội được giúp đỡ.

Hắn ta không phải là không nói với phụ huynh về vấn đề này, nhưng không nhận được sự hiểu biết của cha mẹ, chỉ để cho hắn ta ở trường phải tập trung vào việc đọc, không tham gia vào mối quan hệ nam nữ với bạn cùng lớp.

"Tất cả những điều này của hắn ta chính là tự làm tự chịu." Trên tất trắng vén một cái lỗ, nữ nhân cười lạnh một tiếng nói.

"Nhưng một ngày nào đó thi thể Lâm Mộng Mạnh lại đột nhiên nằm trên bàn giảng." Lớp trưởng nói tiếp "Chúng em thấy một học sinh nam nằm ở dưới cùng của bục giảng, bị dọa đến nỗi muốn đi tìm sự giúp đỡ của giáo viên, nhưng người này đã chết trong lớp học."

Đó là mùa đông, bởi vì gió lạnh ngoài cửa sổ theo cửa sổ mở thẳng tắp vào bên trong, bọn họ tham ấm liền khóa hết cửa sổ, chỉ để lại một khe hở cửa sau, thuận tiện cho người trong lớp vào.

Cho đến khi... Trong khi làm nhiệm vụ, bọn họ thấy cái xác dưới gầm bàn.

Sau khi nhìn thấy thi thể bọn họ tất cả đều hoảng hốt, trước đó đối với tâm linh bọn họ tạo thành va chạm lớn nhất vẫn là các nàng nghe chuyện Trần Phỉ nhảy lầu.

Nhưng đó là vào cuối tuần.

Trần Phỉ và cha cô ở trong căn hộ giáo viên của trường, nhưng bọn họ lại vừa trở về nhà, cho nên ngày xảy ra sự việc tất cả bọn họ đều không tận mắt nhìn thấy cảnh Trần Phỉ nhảy từ tầng sáu chung cư giáo viên. Chỉ là sau đó trong không gian của một số giáo viên và vòng tròn bạn bè phát hiện ra manh mối.

Bởi vậy tuy rằng chuyện của Trần Phỉ gây ra sóng to gió lớn, nhưng rốt cuộc không có cảnh tượng tận mắt nhìn thấy mang đến cho bọn họ lực trùng kích càng mạnh.

Sau khi nhìn thấy thi thể, họ hoảng loạn muốn tìm giáo viên, nhưng phát hiện ra rằng cửa sau của lớp học không biết khi nào ᠳ đã bị khóa từ bên ngoài.

Bọn họ lại muốn trèo qua cửa sổ hoặc là cửa chính, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện bởi vì tầng lầu cao, từ cửa sổ đi đến đó nhất định chín chết một cái, cửa chính cũng không mở được.

"Sau đó khi chúng ta ngửi thấy mùi kỳ quái, chạy qua không kịp."

Học sinh bị người ta khóa chặt từ bên ngoài, chết trong lớp học.

"Chúng ta cảm thấy người sát hại chúng ta hẳn là em gái của Lâm Mộng Mạnh." Lớp trưởng nói một câu, "Bởi vì cô ta ghét chúng ta thấy chết không cứu. Nhưng điều này nghĩ cho kỹ thì cũng không quá đúng, bởi vì chúng ta không biết cái chết của Lâm Mạnh vào ngày hôm đó."

Một đám học tập lại bắt đầu bắt đầu thảo luận kịch liệt chuyện này, mắt thấy bọn họ lại bắt đầu rời rạc đề tài, Ân Hành không hỏi chuyện này nữa.

Những manh mối này e rằng đã là tất cả những gì mà quỷ quái này biết, lại hỏi có hỏi hay không gì nhiều về thêm manh mối, cô đang định hỏi về chìa khóa, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thời Hoài.

"Các ngươi có biết chìa khóa của sân túc xá bình thường để ở đâu không?" Tiếng nói của Thời hoài khiến mọi người ghé mắt, lớp trưởng nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Ân Hành, lúc này mới nói, "Bình thường hẳn là để ở chỗ dì quản lý đi? Nhưng vì chúng ta đã chết trong tòa nhà giảng dạy, cũng không thể đi ra bên ngoài được, vì vậy cũng đã một thời gian dài chúng ta không đến ký túc xá nữ. "

"Các người muốn chìa khóa sân thượng của ký túc xá để làm việc gì?" Có một nữ sinh vẫn không có cảm giác tồn tại, đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu.

Mọi người đưa mắt về phía nàng.

Nhìn thấy một đám người đang nhìn mình, nữ nhân hơi rụt lại một chút đầu óc, thoạt nhìn có chút sợ hãi.

Nàng đột nhiên hỏi khẳng định là biết một ít, ánh mắt của Tiết Cẩm Nhiễm sáng lên, lập tức truy hỏi: "Ngươi biết chút gì đúng không?"

Nữ quỷ gật gật đầu, vất vả móc một chùm chìa khóa từ trong túi ra, nói: "Nơi này của ta có một chuỗi chìa khóa lớn, đại bộ phận chìa khóa sân thượng của trường ta đều có."

Cô gái kéo chìa khóa ra, lập tức thu hút sự cổ vũ của toàn trường, nhất là Mộc Hòa, dẫn đầu vỗ tay dẫn dắt bầu không khí.

Đại hán vẻ mặt kích động cầm lấy hai tay nữ nhân đoạt lấy chìa khóa, nói: "Thâm tàng bất lộ a muội tử, thì ra đại lão đều là như vậy sao?"

Hắn ta dùng một ánh mắt sùng bái nhìn nữ nhân, khiến cô nhìn cô đặc biệt ngượng ngùng, hơi cúi đầu: "Bởi vì ta là trợ lý giáo viên của trường học, cho nên giúp giáo viên quản rất nhiều chìa khóa. Hầu hết các tầng của sân thượng sẽ đặt một phòng tạp hóa, đôi khi ta sẽ cần phải giúp mở một cửa sân thượng, để giáo viên hoặc là bạn cùng lớp đi vào và lấy một một chút đồ vật gì đó."

"Nhưng những chìa khóa này không chỉ có ta có." Cô gái lại hơi ngẩng đầu lên, "Đại bộ phận học tập ở chỗ trợ lý giáo viên đều có."

"Vậy cái này rất lợi hại a, rất nhiều người đều không có chìa khóa." Tiết Cẩm Nhiễm khen một câu.

Mộc Hòa đưa chìa khóa cho Thời Hoài, Thời Hoài tiếp nhận ném cho Ân Hành cười nói: "Đây thật là vui mừng ngoài ý muốn, trước tiên đến ký túc xã của nữ sinh xem một chút sao?"

Lực chú ý của mọi người đều chuyển dời lên chìa khóa, mọi người nhìn Ân Hành, chờ nàng tỏ thái độ.

Cô suy tư một lát gật đầu, một đám người liền chậm rãi đi về phía phòng ngủ của nữ sinh.

Mục đích ban đầu của bọn họ đến giảng đường là không tụt lại phía sau người khác, hơn nữa còn lấy được manh mối về Trần Phỉ và Lâm Mộng Mạnh từ việc học, hiện tại thông tin cần đều lấy được, liền muốn đi nơi khác tiến hành thăm dò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.