Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 8: Miếng bánh ngon không dễ nuốt




Hôm sau Bùi Doãn Hy thức dậy cô vẫn đến công ty làm như mọi ngày. Là một ca sĩ nghiệp dư cô chẳng có một lịch trình nào nên cũng chỉ có thể là chân sai vặt hay làm những công việc vặt vãnh.

Bước chân vào cửa công ty Bùi Doãn Hy như có linh cảm sẽ có điều gì sảy ra.

Quả nhiên không ngoài dự tính vừa thấy cô chị quản lí - Người vẫn luôn coi cô là vô hình hôm nay lại trở nên nhiệt tình đến lạ.

Bùi Doãn Hy chợt cảm thấy ớn lạnh không phải cô cố ý khinh thường người ta đâu chỉ là cảm giác người ta luôn phất lờ mình nay lại như thế cứ sao sao ý!

Pha này lại chẳng có chuyện tốt lành rơi lên đầu cô rồi? Chán thật! Chắc chắn chị ta lại có mưu đồ gì!

Suy nghĩ là thế! Cái gì đến cũng phải đến thôi!

Bùi Doãn Hy bị gọi vào phòng làm việc của người quản lí, mở cánh cửa bước vào một người phụ nữ tuổi cũng ngoài 30 đang cầm tách trà nhâm nhi thưởng thức.

"Em đến rồi"

Thấy cô chị ta thong thả đặt nhẹ tách trà xuống.

"Sao vậy em sợ chị sao? "

Chị quản lý liếc nhìn Bùi Doãn Hy vẫn đang đứng ở cạnh cửa không hề tiến lại gần thì thở dài.

"Chị không đáng sợ đến thế chứ"

"Nào em lại đây ngồi đối diện chị này"

Bùi Doãn Hy có chút e ngại nhưng với tiến lại ngồi xuống.

"Đây em uống đi nhìn em kìa!"

Bùi Doãn Hy nhìn tách trà trầm ngâm.

"Sao vậy sợ chị bỏ thuốc à"

"Trong mắt em chị là người như thế sao"

Bùi Doãn Hy có chút lúng túng mà đáp lại.

"Thực ra thì em không khát lắm"

Dù thế nào thì cô cũng phải đề phòng những chuyện bất chắc sẽ sảy ra dù sao chị quản lí này cũng được mệnh danh là bà hoàng mô giới quy tắc ngầm, không phòng bị mới lạ!

"Hai...i! được rồi em không uống thì chị cũng không ép vậy"

Chị quản lý bỗng dưng đứng lên tiến sát lại gần Bùi Doãn Hy đôi bàn tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt tinh sảo của cô, tỉ mỉ mà quan sát.

"Khuôn mặt này của em nó quả thực rất đẹp"

"Nếu muốn nổi tiếng cũng không khó"

"Chỉ là thiếu một cánh tay nâng đỡ thôi"

"Ý chị là sao"

Bùi Doãn Hy khách sáo mà đẩy nhẹ bàn tay đang động chạm vào khuôn mặt mình ra.

"Rất đơn giản"

Vừa nói chị quản lí vừa với lấy chiếc túi sách hàng hiệu mở ra lấy một sấp tài liệu ra đặt trước mặt cô.

"Doãn Hy em muốn được nổi tiếng chứ"

"Nào ngoan ngoãn nghe lời chị"

"Chỉ cần em kí vào đây nguyện vọng của em sẽ thành hiện thực"

Bùi Doãn Hy nhìn sấp tư liệu mà trầm tư *Chị ta từ trước đến nay không phải là cái thể loại tốt lành gì! Tự dưng hôm nay lại muốn giúp mình quả thực là có uẩn khúc*

Bùi Doãn Hy hướng mắt nhìn thẳng vào mắt người quả lí.

"Không có gì là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống đúng không?"

"Cái giá của nó chắc cao lắm nhỉ?"

Người quản lí nhất thời khựng lại vì thái độ thẳng thắn này của cô.

"Haha..... cô bé em quả thực nhận thức rất nhanh"

"Em nói đúng"

"Không cái gì là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống cả"

"Em đã thẳng thắn vậy thì chị cũng nói thẳng luôn"

"Đây là hợp đồng cam kết tình nguyện chỉ cần em kí vào đây! đồng ý ngủ với giám đốc Dương một đêm thôi chị cam đoan rằng sự nghiệp của em sẽ phất lên nhanh chóng."

"Huống hồ đây còn là lần đầu của em, chị đây nói cho em biết ngài ấy cực kì thích những cô gái vẫn còn trinh tiết!"

"Em yên tâm đánh đổi một chút có là bao"

"Chắc hẳn em cũng thấy tất cả những minh tinh chị quản lí đều nổi tiếng rất nhanh"

"Em biết tại sao không tất cả là nhờ đánh đổi đó"

"Ở cái giới này làm gì có định nghĩa của sự trong trắng".

"Còn em Bùi Doãn Hy muốn nổi tiếng thì phải nhờ vào chị "

Bùi Doãn Hy liếc mắt nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt miệng thốt ra những lời lẽ phản cảm thì cảm thấy vô cùng chán ghét. Dường như toàn bộ lòng tự trọng của cô đều bị lời nói của chị ta xúc phạm. Bùi Doãn Hy cất tiếng với thái độ có phần tức giận.

"Chị im đi!"

"Có chết tôi cũng không làm chuyện dơ bẩn ấy"

"Ha, dơ bẩn!"

Chị quản lí nhìn cô cười đầy khinh miệt.

"Em không làm thì đừng mơ có chân trong cái giới này "

"Em còn ngây thơ quá cô bé ạ"

"Trước đây cũng chẳng thiếu mấy người như em nhưng em biết cuối cùng sao không?"

"Tất cả bọn họ đều phải cúi đầu chấp nhận thôi"

Người quản lí cười châm biếng,bàn tay dơ lên nắn chặt lấy cằm của Bùi Doãn Hy.

"Nghe rõ đây ở đây em không có quyền quyết định"

"Bao giờ em còn là nghệ sĩ của công ty này đừng mong có được quyền tự do"

Công ty nghệ sĩ Thịnh Hoa tuy là một nơi chuyên đào tạo nghệ sĩ nhưng thực chất ở đây chẳng khác gì cái nhà tù. Nghệ sĩ ở đây đều bị kiểm soát một cách đáng sợ. Đến cả quyền lựa chọn hay đưa ra quyết định cho mình cũng chẳng có. Tất cả bọn họ đều bị cưỡng ép một cách bắt buộc luôn phải làm theo những sắp xếp vô lí mà công ty đưa ra,thậm chí còn trở thành công cụ để trao đổi lợi ích. Nơi đây được ví như hang cọp. "Dễ vào mà khó ra"

Công ty bề ngoài có vẻ ngoài hào nhoáng dễ che mắt người đời nhưng đâu ai biết được bên trong nó như thế nào?

Chị quản lí bỏ bàn tay đang nắn chặt cằm của Bùi Doãn Hy ra lúc này chỗ vừa bị chị ta động chạm vào đã in lên những viết hằn đỏ.

"Chậc"

Chị quản lí tặc lưỡi liếc nhìn nhưng chẳng mảy may quan tâm.

"Cô suy nghĩ kĩ đi"

Để lại xong câu nói chị ta đứng lên mà hiên ngang rời đi.

"Bộp"

Cánh cửa phòng được chị quản lí đẩy mạnh tay mà đóng lại

Bùi Doãn Hy lúc này chân tay như mất hết hoàn toàn sức lực mà quỳ sụp xuống. Nước mắt của sự bất lực tuôn rơi hai bên má nhỏ giọt xuống nền sàn

Lại thế!

Đúng là cuộc đời này cô chẳng có quyền quyết định!

Đến cả tư cách lựa chọn cũng chẳng có!

Đột nhiên trong đầu của Bùi Doãn Hy như vừa phát hiện ra thứ gì đó. Đôi mắt to tròn thấm đẫm nước mắt chợt lóe lên tia sáng.

"Ha! Sao mình không nghĩ ra chứ"

"Đằng nào cũng sắp phải chết sợ gì?"

"Dù sao cũng chẳng tiếc cái gì!"

"Chi bằng sống cho chính bản thân đi - Sống và làm những điều mình muốn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.