Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 13: Giấc mơ kì lạ (P1)




Bùi Doãn Hy sau khi về đến nhà thì cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra cẩn thận mà treo lên móc sắt một cách cách tỉ mỉ.Cô rất chân trọng nó bởi lẽ sau mẹ thì chủ nhân chiếc áo có lẽ là người duy nhất đối sử tốt với cô.

Sống trước thói đời bao nhiêu là sự bạc bẽo Bùi Doãn Hy hiểu rất rõ lòng tốt của con người nó quý giá, đáng chân trọng đến nhường nào. Cô là một người nhận lòng tốt sao có thể phũ phàng vô tình mà phá hoại lòng tốt của người ta kia cơ chứ.

Tất cả đều phải chân trọng! Nó như một thứ hàng xa xỉ đối với một kẻ thiếu thốn thèm khát sự quan tâm như Bùi Doãn Hy.

Cho dù đó chỉ là một hành động giúp đỡ vô tình của một người xa lạ. Có thể là họ cũng chẳng bận tâm cho lắm, thậm chí còn coi đó là điều hiển nhiên nên làm. Nhưng cũng chính vì một chút lòng tốt ấy cũng sẽ giúp một số người cảm nhận được sự ấm áp sưởi ấm trái tim nơi sâu thẳm.

Bùi Doãn Hy nằm xuống Chiếc giường nhỏ một mùi hương thảo dược thoang thoảng từ chiếc áo được bay ra lan tỏa khắp căn phòng. Mùi hương này thật thoải mái, mắt Bùi Doãn Hy khép lại liu diu như muốn ngủ rồi dần ngủ thiếp đi lúc nào mà không hay.

Cô cũng không biết bản thân đã ngủ được bao lâu chỉ biết rằng khi thức dậy bản thân đã xuất hiện ở một nơi xa lạ. Bùi Doãn Hy nhìn khung cảnh trước mắt mà ngơ người rõ ràng bản thân cô chỉ vừa mới có thiếp đi ngủ một chút, vậy ấy thế mà khi mở mắt ra lại lần nữa thì bản thân đã xuất hiện ở nơi này lúc nào không hay.

Bùi Doãn Hy trong đầu đầy rẫy những suy nghĩ, Đây ruốc cuộc là đâu và tại sao bản thân lại xuất hiện ở chỗ này.

Trước mắt là một cánh đồng thảo dược lớn đang trong thời vụ ra hoa mà đua nhau phô sắc. Bùi Doãn Hy đứng dậy men theo con đường nhỏ trước mắt mà cứ mãi đi mãi. Chẳng biết là đi bao lâu lúc này đôi chân Bùi Doãn Hy đã mỏi nhừ mà vẫn không thấy lối thoát ra.

Trước mắt cô vẫn là một biển hoa rộng lớn nhìn mãi mà chẳng thấy điểm điểm kết thúc. Cô có chút thở dài vì mệt mỏi chẳng biết tại sao bản thân lại có thể xui xẻo đến nỗi đi đến nơi này kia cơ chứ?

Hoa trước mắt đúng là đẹp thật nhưng cô đâu có muốn bị đưa đến một nơi đồng hiu cô quạnh như thế này đâu. Hoa có thể ngắm lúc nào mà chẳng được nhưng bây giờ này cô đang mắc kẹt ở đây rồi này! ai đến cứu cô ra với.

Trời ơi đất hỡi xin hãy đưa con thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Bùi Doãn Hy tuyệt vọng thật rồi. má nó chứ ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chọn chúng cô đúng thật là đen đủi.

Vừa mắng chửi cô vừa lết tấm thân tàn tạ đã mệt lả mà đi tiếp, Không biết lại đi thêm bao lâu Bùi Doãn Hy bấy giờ đã mệt đến nỗi thở không ra hơi mà nằm sấp xuống nền cỏ.

Đi lâu rồi khát nước thiệt chớ, mẹ nó khốn nạn thật sự đi mãi mà chẳng thấy nổi một cái chòi để nghỉ chân. Mắt ngước nhìn những cây thảo dược xung quanh mình lúc này trong đầu cô chỉ có liên tưởng đến "nước! nước và nước"

Muốn hái mấy loại cây mọng nước ở bên cạnh để ăn cho đỡ khát nhưng bàn tay cô lại chần chừ không giám hái. Bùi Doãn Hy có biết mấy loại thảo dược này là cái loại cây gì đâu? Sợ ăn vào có khi lại chết toi luôn ý chứ.

Nói thật ra thì cũng chẳng phải cô sợ chết vì có sống cũng chẳng có được bấy nhiêu ngày. Chỉ là nghĩ đến bản thân bây giờ lại phải trôn thân ở một chốn hiu quạnh sau khi mất đi thân xác sẽ trở thành phân bón cho thảo dược thì cứ cảm giác sao sao ý. Càng nghĩ đến càng khiến cho cô sởn hết cả da gà.

Có chết cũng phải chết ở nơi mình sinh ra và lớn lên chứ không thể chết ở một nơi xa lạ khỉ ho cò gáy thế này được. Làm sao cô có thể chấp nhận được kia cơ chứ mẹ kiếp nó.

Bùi Doãn Hy rất ít khi trở nên tức giận nên bề ngoài nhìn vào dường như tất cả mọi người sẽ nghĩ cô là một đứa nhân nhượng, yếu đuối chẳng bao giờ giám phản kháng. Nhưng họ đâu ai biết một khi Bùi Doãn Hy đã sôi máu thì chỉ có nước đi tong.

Chó nó chứ biết là đứa nào đưa tao đến đây thì biết chắc tay tao, mẹ chăn sư mày. Bực thật chứ điên lên rồi lúc này thì còn bình tĩnh cái mẹ gì.

Chợt cảm thấy trong túi áo ngủ có một vật gì đó, Bùi Doãn Hy đưa tay móc vào lấy ra, cứ ngỡ rằng sẽ là một thứ gì đó hữu ích nhưng thứ nhận lại chỉ là một cái nịt.

Ha nực cười thiệt chứ cô còn trông chờ vào cái gì đây?. Thất vọng! Quá thất vọng thiệt rồi! Cuộc đời cô sẽ phải kết thúc thật sự tại cái nơi quỷ quái này sao? Sao cuộc đời lại chớ trêu như vậy muốn cô chết thì cũng không nên dùng cái cánh hành hạ như thế này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.