Đánh giá: 8.8/10 từ 6 lượt
Chuyển ngữ: Du Du
Giới thiệu truyện: Meo Meo
Văn án
Tôi và Chu Đình Hoài bên nhau đã bốn năm, tình cảm mặn nồng sâu sắc, nhưng ngay lúc ấy, kí ức của anh đã trở về.
Anh đã nhớ ra mình là ai, anh lại quay về vị trí vốn dĩ của mình, thái tử của Chu gia, người sẽ kế thừa gia tộc.
Anh cũng nhớ tới thanh mai của anh, người mà anh dành tình cảm sâu nặng.
Nhưng anh quên mất tôi rồi.
Tôi không muốn buông tay, nhưng thứ tôi nhận lại được chỉ là sự ghét bỏ của anh.
“Làm gì có chuyện tôi yêu một đứa nhà quê như cô? Cô cứ coi như tôi của trước đây chế. t rồi đi!”
Giây phút ấy, cả người tôi như rơi xuống hầm băng.
Có lẽ, người mà yêu tôi, thương tôi… đã chế. t thật rồi.
Cứ tiếp tục dây dưa là lỗi của tôi.
Ngày hôm ấy, tôi lấy lá bùa bình an mà anh đi từng bậc thang, bái lạy để cầu cho tôi, đặt vào tay anh, cười thoải mái.
“Chu Đình Hoài, em buông tha cho anh.”
Bình luận truyện