NGƯỜI ĐƯA CƠM

Chương 4




10.

Cô ấy đang nói gì vậy?

Tôi ra sức giật tay mình lại, nhưng sức lực của Hình Tuệ Na lại vô cùng lớn.

Rõ ràng cô ấy mang dáng vẻ thiếu nữ, nhưng bàn tay lại giống như k/ìm nh/ổ đi/nh cứng chắc, khiến tôi làm thế nào cũng không giật được tay mình lại.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, cô ấy lại có sức mạnh lớn thế này!

Hình Tuệ Na kéo tôi đi về phía trước, cách đi của cô ấy cực kì kì lạ.

Rõ ràng sức lực của cô ấy rất lớn, nhưng dường như lại không có trọng lượng, khi tôi cố gắng giơ tay lên, cô ấy cũng bị nâng lên trong giây lát, thế nhưng sức mạnh của cô ấy rất nhanh đã áp đảo tôi.

Người phụ nữ này giống hệt như người giấy, đi đường đung đưa, mũi chân kiễng một cách kỳ lạ, chỉ dùng vỏn vẹn ngón chân để chống đỡ trọng lượng của mình.

Khi cô ấy nhấc chân lên, nó sẽ duỗi thẳng 180 độ, tiếp đất bằng ngón chân rồi nhấc chân còn lại lên, người bình thường sẽ không bao giờ đi như thế này.

Khi gió thổi qua, cô ấy không có trọng lượng càng nghiêng đông ngả tây hơn, thậm chí có khi sẽ bò sát đất, giống như một con rắn đang trườn về phía trước.

Tôi sợ ch/ết kh/iếp, vội vã nói với Hình Tuệ Na: "Lúc trước tôi không tự lượng sức mình mà thích cô, đã đụng chạm cô rồi, xin lỗi, là lỗi của tôi. Cô có thể tha cho tôi được không, không dễ gì tôi mới thi đỗ đại học, không dễ gì tôi mới có được cuộc sống của riêng mình... Tôi cầu xin cô, có thể tha cho tôi không, sau này tôi sẽ thường xuyên thắp hương cúng bái cô, xin cô đấy!"

Hình Tuệ Na đột nhiên quay đầu lại.

Mặt cô ấy vẫn ngơ ngác như cũ, ngây ngốc nói: "Tôi đưa cậu đi thăm cặp mẹ con đó, bọn họ đang thay quần áo rồi."

Trời ơi!

Tôi thật sự chỉ tiếc mình không sợ ng/ất luôn cho rồi, trong h/ôn m/ê bất tỉnh không hề hay biết gì mà đón nhận tất cả đi!

Sức lực của Hình Tuệ Na quá mạnh, bất kể tôi làm thế nào cũng không gi/ằng thoát ra được.

Cuối cùng cô ấy đã kéo tôi đến trước cửa ngôi nhà cũ, tôi sợ hãi nhìn dáo dác khắp nơi, nhưng lại không thấy cặp mẹ con kia đâu.

Lúc này, Hình Tuệ Na đột nhiên lên tiếng: "Tôi đưa cậu đi thăm cặp mẹ con kia, bọn họ đang tìm cậu đấy..."

Cái gì tìm tôi cơ?

Bọn họ hình như vẫn ở trong ngôi nhà đối diện, bởi vì tôi bây giờ đã không nhìn thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa.

Tôi lại muốn cúi đầu nhìn chân Hình Tuệ Na, nhưng ngay phút chốc tôi cúi đầu, tôi đã sợ đến hồn vía lên mây!

11.

Ánh trăng chiếu rọi, chiếu ra bóng tôi.

Rõ ràng bên cạnh tôi chỉ có Hình Tuệ Na, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm hai cái bóng!

Một cái bóng là của người phụ nữ, ngực nẩy, kiễng chân, thậm chí mái tóc tết sam cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy.

Cái bóng còn lại...

Cổ tôi lạnh toát, mà cái bóng nho nhỏ kia đang ngồi trên cổ tôi, ôm lấy đầu tôi!

Tôi sợ đến mức giật mạnh tay, cuối cùng cũng rút được tay lại!

Tôi đi/ên cu/ồng vỗ vào sau đầu mình, hi vọng có thể đuổi cái bóng nhỏ kia xuống!

Làm sao bây giờ!

Lúc này tôi đã không còn nơi nào có thể chạy nữa rồi!

Ngay khi tôi nghĩ vậy, Hình Tuệ Na đột nhiên ngây dại lên tiếng: "Trốn vào trong qu/an t/ài... Bọn họ cứ tìm cứ tìm, không tìm được cậu..."

Trốn vào trong qu/an t/ài.

Hình như ông nhà giàu cũng đã nói với tôi như thế.

Tôi cắn răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Cũng đã đến bước này rồi.

Tôi cũng muốn chạy lắm, nhưng tôi có thể chạy được đâu nữa chứ!

Tôi chỉ có thể chạy lên tầng 2, nhưng bởi vì quá nóng vội, tôi đã quên mất phải đi hai bên cầu thang, chiếc cầu thang cũ kia đã bị tôi giẫm gãy, tôi liền ngã thẳng xuống khỏi bậc thang!

Người tôi bị đập mấy phát, phát cuối cùng là va vào mặt, đau đến mức tôi phải ôm lấy mặt, bước lên cầu thang bị giẫm gãy một nửa rồi nhanh chóng đi lên tầng trên.

Cuối cùng cũng đến được tầng 2, tôi lần mò đi về phía qu/an t/ài trong căn phòng tối om, cố gắng đẩy quan tài ra bên ngoài.

Quan tài rất nặng, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy cái quan tài nào nặng như thế này.

Tôi dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới mở được chút xíu qu/an t/ài.

Ngay khi nắp qu/an t/ài được mở ra, bên trong phả ra một luồng hơi lạnh lẽo, nhiệt độ bên trong qu/an t/ài dường như thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, tôi cố nhịn nỗi sợ mà bò vào quan tài, sau đó nhoài người đóng nắp qu/an t/ài lại.

Tiếp theo chỉ có thể phó thác cho trời thôi!

Nhịp tim tôi đập càng lúc càng nhanh, ở trong qu/an t/ài không dám lên tiếng, thậm chí ngay cả hít thở cũng phải áp chế lại, không dám hít thở mạnh.

"Cộc... cộc... cộc..."

Bên ngoài qu/an t/ài đột nhiên truyền tới tiếng động đi lên tầng.

Nhưng lại khiến tôi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.

Thứ nhất, lúc nãy cặp mẹ con kia đi lên lầu không có phát ra tiếng động nào.

Thứ hai, cầu thang kia không phải đã bị tôi giẫm gãy rồi sao! Tiếng động nặng nề thế này, chỉ có thể là do đi ở giữa cầu thang mới có thể tạo thành.

Tôi trốn trong qu/an t/ài, không ngừng cầu nguyện cho mình, hi vọng bản thân có thể qua được cửa ải này.

12.

Bất ngờ!

Ở ngay bên cạnh tôi bỗng nhiên vang lên giọng nói của bé gái kia: "Người kia là ai ta, ai ta?"

Rất gần!

Thật sự là đứng ngay bên cạnh qu/an t/ài nói chuyện.

Người mẹ đột nhiên lên tiếng: "Người đưa cơm đó."

"Đã nói rồi, không phải người đưa cơm mà."

Tôi bịt miệng, nước mắt không nhịn được mà rơi ra.

Tôi không ngừng thầm nhủ với mình, nhất định phải sống tiếp! Không dễ gì mới thi đỗ đại học, không dễ gì mới thấy được hi vọng về cuộc sống mới, tôi tuyệt đối không thể ch/ết ở nơi này!

Thời gian trốn trong qu/an t/ài cực kỳ gian nan.

Một ngày tựa ba thu.

Tôi gần như không nhớ rõ rốt cuộc đã qua bao lâu, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh, không còn tiếng động nữa.

Nhưng tôi vẫn ở trong qu/an t/ài không dám cử động, tôi không dám tùy tiện để lộ vị trí của mình.

Tôi lặng lẽ chờ đợi, ước chừng trôi qua mười mấy hai mươi phút, đột nhiên qu/an t/ài bị đẩy ra!

Mặt của người mẹ kia xuất hiện ngay trước mắt tôi!

Là cô ta mở qu/an t/ài ra, vừa vặn đối diện với tôi!

Tôi bị dọa cho ng/u người, quýnh quáng vội vàng nói với cô ta: "Tôi không có làm hại cô, oan có đầu nợ có chủ, tôi không biết bản thân đã đắc tội cô chỗ nào, tôi chỉ tới làm việc mà thôi, xin cô đi tìm người hại cô!"

Sắc mặt của người phụ nữ lạnh như băng, một cặp mắt to và đôi môi đỏ như m/áu, liên tục kích thích giác quan của tôi.

Cô ta không nói gì, bỗng nhiên nằm lên người tôi.

Ý gì vậy này?

Cô ta muốn nằm vào trong qu/an t/ài?

Tôi đương nhiên không muốn nằm trong qu/an t/ài cùng với cô ta rồi, quýnh quáng vội vã ngồi dậy, vì vậy đã chạm phải cô ta.

Nhưng ngay lúc này, việc kỳ lạ đã xảy ra.

Cơ thể cô ta dường như không có thực, còn tôi lại xuyên thẳng qua người cô ta!

Đây...

Tôi không kịp suy nghĩ, nắp quan tài đã chầm chậm đóng lại, tôi vội vàng bật dậy, mau chóng leo ra khỏi quan tài.

Khoảnh khắc tôi ra được ngoài, nắp qu/an t/ài vừa hay đóng lại!

Đây... không làm phiền tôi nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.