Ngục Y

Chương 66: Hiện trường náo loạn!




Trần An Bình không hề có ý muốn ở lại ăn cơm uống rượu, để lại số điện thoại rồi vội vàng rời khỏi phòng bao.

Ăn cơm uống rượu, có quan trọng hơn bạn gái không?

“Bọn họ đâu rồi? Đều đi hết rồi?”

Đến đại sảnh, Trần An Bình thấy chỉ có một mình Tô Mộ Tuyết, không khỏi có chút kinh ngạc. “Bọn họ vừa mới rời đi, bên kia xong rồi à?”. Nhìn thấy Trân An Bình đi ra, trên mặt Tô Mộ Tuyết lại xuất hiện nụ cười vừa điềm đạm vừa ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cảm giác rất ấm áp.

“An Bình, vừa rồi anh chưa động vào miếng nào cả, muốn ăn thêm chút nữa không?”

“Không ăn nữa”.

Trần An Bình nhìn thoáng những thứ hỗn loạn trên bàn, làm sao còn có khẩu vị cho được?

“Vậy anh chờ một chút, để em đi tính tiền, sau đó chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút”.

“Để anh, nào có đạo lý để cho con gái đi thanh toán?”

Trần An Bình vội vàng ngăn Tô Mộ Tuyết lại, những quy củ khi làm người yêu thì anh vẫn hiểu.

Trước khi kết hôn, đàn ông trả tiền, sau khi kết hôn, phụ nữ trả tiền. Tiêu chuẩn hạnh phúc.

Tô Mộ Tuyết không ngăn cản, chỉ có thể để mặc cho Trần An Bình đi tính tiền.

“Bàn số tám, bao nhiêu tiền?”

Trần An Bình lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị trả tiền.

“Hai nghìn m “Bao nhiêu? Hai nghìn mốt?”

Trần An Bình vừa muốn quét mã trả tiền, lập tức đứng sững lại.

Mùi vị của quán lẩu này đúng thật là không tệ, nhưng giá cả vẫn rất bình dân,

sáu người một bữa lẩu, mình lại chưa ăn được miếng nào, mà phải thanh toán hai nghìn mốt?

“Đưa hóa đơn cho tôi, tôi xem một chút”.

Trần An Bình nhíu mày, trong lòng không vui lắm.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Sao thế? Lo lắng chúng ta sẽ thu tiền lung tung sao, còn xem hóa đơn?”. Nhân viên thu ngân cũng không vui vẻ gì, bây giờ cô ta bề bộn nhiều việc, người nào cũng muốn lấy hóa đơn, công việc của mình vô hình chung sẽ tăng lên nhiều hơn.

“Tại sao tôi không thể xem hóa đơn? Đó là quyền của tôi...”

Trần An Bình lộ vẻ không vui.

“Ơ, đây không phải là Trần An Bình sao? Mày cũng tới quán này ăn lẩu à?

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có khách tới.

Trần An Bình quay đầu lại nhìn, a, còn rất quen thuộc, Trương Đại Vĩ, cũng là bạn học đại học của Trần An Bình và Tô Mộ Tuyết, sau khi tốt nghiệp, đi theo Cao Dương lăn lộn, bây giờ làm việc tại khoa xét nghiệm ở bệnh viện.

“Đây, hóa đơn, nhìn rõ chưa, ngoại trừ gọi món ăn, các anh còn gọi thêm một bình rượu Mao Đài Phi Thiên, bảo anh thanh toán hai nghìn một có nhiều không?”. Lúc này, nhân viên thu ngân lấy hóa đơn đã được in ra đập mạnh lên trước mặt Trần An Bình: “Mau thanh toán đi, đừng cản trở những vị khách tiếp theo”.

“Phi Thiên Mao Đài? Lúc nào thì tôi gọi Phi Thiên Mao Đài? Ngay cả bình rượu tôi cũng chưa thấy nữa”.

Hai ngàn mốt không nhiều lắm, nhưng Trần An Bình nhất định phải làm cho. rõ ràng, có tiền cũng không thể tiêu xài hoang phí được.

“Chậc chậc chậc, cũng được quá đi, tội phạm cải tạo cũng bắt đầu uống Mao Đài Phi Thiên rồi, đúng là đẳng cấp quá”.

Vừa nghe thấy Trần An Bình thế mà lại uống rượu Mao Đài, trong lòng Trương Đại Vĩ cũng có hơi không thoải mái.

Một tên tội phạm cải tạo thối tha, có tư cách gì uống rượu Mao Đài?

“Anh ta là tội phạm cải tạo?” Nhân viên thu ngân vừa nghe, sắc mặt đại biến.

Trần An Bình quay đầu nhìn chăm chằm Trương Đại Vĩ: “Lặp lại lần nữa”.

“Tao nói đó làm sao nào? Chẳng lẽ mày không phải là tội phạm cải tạo sao? Lúc trước mày dám.....”

“Rầm!”

Trương Đại Vĩ còn muốn kêu gào, lại đột nhiên cảm giác bụng dưới đau nhức, cơ thể một mét rưỡi bay ra ngoài.

Hiện trường náo loạn!

“An Bình!"

Tô Mộ Tuyết vội vàng xông lên, ôm lấy eo Trần An Bình: “Đừng xúc động, đừng xúc động”.

“Yên tâm, anh sẽ không đánh chết anh ta”.

Trần An Bình hít sâu một hơi, ánh sáng lạnh lẽo chớp động trong con ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.