Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Các đại gia tụ tập ở Tuyên Thành, dù quyền thế hay chỉ là dân thường đi chăng nữa đều muốn lết tới ôm đùi Tiêu Nhiên.
Năm 24 tuổi, anh đã bước lên đỉnh cao nhà giàu số một Tuyên Thành, bối cảnh huyền bí, quan hệ xã hội rất rộng, tính tình lạnh nhạt, thủ đoạn cũng lợi hại. Tuy nói không dễ chọc, nhưng phần lớn các ông tổng trong giới đều nghĩ cách đưa con gái rượu nhà mình gả vào nhà họ Tiêu.
Mà bên này thiên kim nhỏ của nhà họ Tống vừa về nước, mọi người đều đang bận thảo luận vì sao Tiêu Nhiên lại bất ngờ tham gia buổi tiệc. Vừa ra sân khấu chưa tới mười phút, Tống Ôn Ngôn đã bị người đàn ông mạnh mẽ ôm khỏi tiệc.
Ở góc chật chội, môi cô bị cắn, giọng nam trầm thấp vang lên, "Tống Điềm Điềm, rất vui được gặp lại em."
Dưới ánh đèn sáng, mi mắt thanh quý của người đàn ông thật rõ ràng. Anh vẫn nhìn cô với ánh mắt như năm đó, không chút để ý, lại tuyệt đối chiếm hữu.
Đời này Tiêu Nhiên hưởng qua phúc cũng ăn qua khổ.
Thời điểm khó khăn nhất chỉ có cô gái dịu dàng kia ở bên cạnh.
Lại bỏ đi nữa sao? Anh không cần.
Đuổi theo cô, quấn lấy cô, trăm phương ngàn kế tiếp cận.
Cô chỉ cần mềm mại gọi một tiếng "Tiêu Nhiên".
Anh lập tức bị đánh cho tơi bời, cúi người đầu hàng.
Đời này không cần cứu, đã nhận thua trước cô.
Ngài Tiêu làm xong việc liền đi chiều vợ x Tiểu thiên kim thiên tài dương cầm.
Đại phôi đản X tiểu khả ái của hắn.
Bình luận truyện