Nghiêm Túc Hồ Nháo

Chương 41




Ba người cùng nhau đi xuống, bộ não rỉ sét tạm thời của Tô Dĩnh cuối cùng cũng đã sống lại, cô không dám suy nghĩ nhiều, sợ càng nghĩ sẽ càng khó chịu và hoảng loạn hơn, một mặc cũng suy xét xem câu trả lời vừa rồi của mình có quá không tự tin hay không, cái cảm giác so sánh này thực sự không tốt một chút nào.

Cô hơi bước nửa bước lên phía trước, giữ lấy cánh tay của Quách Úy, hơi ấu trĩ muốn tuyên bố chủ quyền.

Trong thang máy im lặng không một tiếng động, không ai nói gì.

Dương Thần đứng một mình ở phía trước, ngẩng đầu nhìn lên những con số màu đỏ đang giảm dần. Trong gương, hai người kia rất thân mật, hai tay anh tùy ý đút vào trong túi quần, thân hình cao lớn che một phần vai của Tô Dĩnh lại, cô dựa vào cánh tay anh, ánh mắt hơi rũ xuống, có vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Theo trực giác, Tô Dĩnh trẻ và xinh đẹp hơn cô ấy, nhưng ngoài điều đó, cô ấy dường như không nhìn thấy gì khác. Móng tay của Dương Thần bấu thật chặt, trở nên trầy sướt. Lúc này cô ấy mới bình tĩnh lại, khuôn mặt không lộ ra bất kỳ biểu cảm kỳ lạ nào. Rốt cuộc thì đối với tình huống hiện tại, người xấu hổ nhất vẫn là chính bản thân cô ấy.

Bước ra khỏi cửa chính, Dương Thần khách sáo kêu hai người dừng bước, không cần tiễn nữa. Cô ấy không thể lái xe, cầm túi xách một mình đi về phía cổng tiểu khu.

Khi bóng dáng kia đã hoàn toàn tiến vào màn đêm, Tô Dĩnh đột ngột rút tay ra.

Cơ thể của Quách Úy bị động tác này của cô làm cho lung lay, anh nhìn cô: "Về thôi."

Tô Dĩnh không nhúc nhích.

Quách Úy lấy tay ra khỏi túi quần, chạm vào vai cô.

Tô Dĩnh ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, anh cũng nhìn xuống cô, cả hai vẫn đứng yên ở nơi đó, bầu không khí lúc này có chút không ổn.

Tô Dĩnh nói: "Từ nơi này ra ngoài phải mất một đoạn rất xa, cũng rất khó gọi taxi, anh không định đưa chị ấy về sao?"

Quách Úy nghe ra giọng điệu khó chịu của cô, anh chỉ nói: "Cô ấy có thể đến được đây vậy thì cũng sẽ biết cách phải về như thế nào. Không cần thiết."

"Hay là vì có em ở đây, hai người cảm thấy không được tự nhiên?"

Quách Úy nhíu mày.

Sắc mặt của Tô Dĩnh không được tốt cho lắm: "Vậy tại sao anh lại kéo em xuống?"

Quách Úy không vui, nhưng giọng anh vẫn dịu dàng: "Anh cũng muốn hỏi em đây, cái gì mà "Làm sao có thể như vậy" hả?"

Tô Dĩnh biết mình ghen tuông vô cớ, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, không thể trách anh, nhưng cô cũng không biết nên trách ai: "Vậy thì anh muốn em nói như thế nào?"

Nhiệt độ ở bên ngoài rất cao, gió thổi giống như hơi nóng trong nồi hấp, chỉ mới một lúc, trên da đã bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi.

Quách Úy kéo tay cô đến đứng bên bồn hoa: "Nói vài câu qua loa cho qua chuyện là được rồi. Vừa rồi không biết là ai đã nói miệng lưỡi mình lợi hại?!" Anh cúi đầu, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Chuyện của Dương Thần là một bài học kinh nghiệm. Anh không muốn vì một số hiểu lầm mà khiến chúng ta không vui, nên anh cố gắng giảm cơ hội tiếp xúc, nhưng em lại... "

Tô Dĩnh bực mình, nói: "Anh có thể ngừng dạy đời em được không?"

Quách Úy dừng lại một lúc, giọng anh dịu lại: "Anh không có dạy đời em."

Tô Dĩnh nhìn anh vài giây, không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía cổng.

Quách Úy: "Em đi đâu?"

"Không phải anh nói ra ngoài ăn cơm sao?"

"..." Quách Úy buông tay: "Trên người anh không có lấy một xu nào cả."

Tô Dĩnh giống như không nghe thấy, cô cúi đầu, vẫn chậm chạp đi về phía trước.

Ánh mắt của Quách Úy luôn dõi theo bóng lưng cô, hai tay anh chống ở trên hông, lắc đầu bất lực. Cuối cùng thì anh cũng biết phụ nữ trở mặt nhanh như thế nào. Mới vừa rồi còn vùi ở trong lòng anh, hết ôm rồi lại hôn, miệng như bôi mật, được dỗ lên trời, nháy mắt một cái lại không thể chạm vào.

Quách Úy thở dài, sải bước về phía trước: "Anh xin lỗi." Anh giữ cổ tay cô, nhẹ giọng nói: "Đừng nháo nữa, mặc đồ ngủ mang dép lê như vậy mà còn muốn đi đâu?"

Tô Dĩnh dừng lại, đột nhiên hỏi: "Ai đề cập đến việc ly hôn trước?"

Quách Úy trả lời: "Hôn nhân đã đạt đến một điểm nhất định, không quan trọng ai đề cập đến nó trước." Anh nói: "Lúc đó cũng đã ở riêng được một thời gian dài, là anh đề cập trước."

"Sau đó chị ấy đồng ý?"

Quách Úy gật đầu.

"Vậy thì em lại càng thêm tò mò hơn, chị ấy trông hoàn hảo về mọi mặt như vậy." Tô Dĩnh hỏi: "... Lý do ly hôn chỉ có vậy?"

Quách Úy không nói gì, thông qua ánh sáng đèn trên đỉnh đầu nhìn cô, cô cũng bướng bỉnh nhìn lại anh, trong mắt có sự mờ mịt xen lẫn nghi ngờ, trên chiếc trán trơn bóng ra rất nhiều mồ hôi.

Quách Úy rất tự nhiên đưa tay lên lau mồ hôi cho cô, sau đó quay đầu nhìn sang nơi khác. Anh có vẻ do dự, thở dài một lúc, cuối cùng cũng trả lời: "Phải."

Tô Dĩnh mím môi, một lúc lâu mới gật đầu, quay đầu lại đi về nhà, lần này tốc độ của cô rất nhanh và gấp gáp.

Khi Thần Thần về đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là chạy đến phòng của Niệm Niệm, cũng biết họ đi ra ngoài, không lâu sau thì quay về, tiếng mở cửa vang lên hai lần liên tiếp.

Tò mò, cậu nhảy xuống giường, lén nhìn ra cửa.

Tô Dĩnh một mình bước vào, không dừng lại mà đi thẳng vào phòng ngủ như một cơn gió, đóng sầm cửa lại. Sau đó Quách Úy cũng bước vào cửa, nhưng anh chỉ đi đến phòng khách thì dừng lại, nhìn vào cửa phòng.

Thần Thần chớp chớp mắt, thu hẹp khoảng cách một chút.

Quách Úy đứng đó không biết đang nghĩ gì. Anh giơ nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, rồi đột nhiên đổi hướng nhìn qua bên này.

Thần Thần sợ hãi, vội rụt đầu lại, nhanh chóng chạy lên giường Niệm Niệm trốn. Sợ bị phát hiện ra, cậu thì thầm nói: "Hình như là cãi nhau."

Niệm Niệm đặt truyện tranh xuống, cố gắng giảm nhỏ âm lượng, hỏi: "Tại sao?"

"Anh không biết."

Niệm Niệm buồn rầu gãi đầu, nói nhỏ: "Chúng ta có nên ra ngoài xem thử không?"

"Chuyện của người lớn, tốt nhất đừng nên xen vào."

Niệm Niệm nghĩ thấy cũng có lý, cậu đóng chặt cửa, chạy lại nằm trên giường với Thần Thần. Lần này giọng nói đã có chút to hơn: "Hai ngày nay anh đã đi đâu với mẹ?"

Thần Thần nói: "Đến nhà bà nội, còn lại thì chỉ ở nhà cũ trước đây, nhưng cũng được ăn rất nhiều món ăn ngon."

Cố Niệm lại cầm truyện tranh lên: "Nhất định là rất vui."

Thần Thần gác chân lên: "Mẹ anh luôn hỏi này hỏi nọ, phiền lắm."

"Dì đã hỏi gì?"

Thần Thần định mở miệng, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, chỉ nói: "Những chuyện bình thường thôi."

Niệm Niệm không để ý đến, rất nhanh hai đứa đã nói sang chuyện khác.

Đêm nay, Tô Dĩnh chính thức nổi giận với Quách Úy, phớt lờ anh cả đêm.

Trưa ngày hôm sau, Quách Úy không ra ngoài dùng bữa. Khi thư ký đưa cơm đến cho anh, anh đang trả lời điện thoại của mẹ Cừu.

Quách Úy chỉ xuống bàn, ra hiệu cho cô ấy đặt đồ xuống.

Cô thư ký làm theo lời anh, cách bàn làm việc nhỏ giọng nhắc nhở anh lát nữa nhớ kiểm tra bưu kiện.

Quách Úy không ngẩng đầu lên, xua tay, vội vàng nói vào điện thoại: "Cô ấy đã nói gì?"

Mẹ Cừu: "Thực ra thì cũng không có nói điều gì quan trọng, chỉ là đã mang đến rất nhiều quà tặng, cảm ơn mẹ và chú Trịnh của con đã chăm sóc Thần Thần trong vài năm qua, dù sao thì nó cũng rất khách sáo." Sau khi tạm dừng, bà lựa chọn những đều quan trọng để nói: "Trong điện thoại này, mẹ cũng muốn nhắc con, mặc dù Dương Thần là mẹ ruột của Thần Thần, nhưng ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, không có cách nào khắc phục mối quan hệ này lại được nữa. Bây giờ con và Tiểu Dĩnh đã là một gia đình, nên cân nhắc kỹ càng, đừng làm con bé bị tổn thương."

"Con biết."

Mẹ Cừu nói: "Con bé không tệ, mẹ rất thích nó."

Quách Úy trêu chọc: "Bây giờ mẹ mới thấy cô ấy tốt? Tốt ở chỗ nào?"

"Tranh của mẹ vẫn còn treo trong studio của nó kia kìa."

"Được rồi, mẹ không nông cạn một chút nào."

Mẹ Cừu vui vẻ cười đùa một lúc, lại nghiêm túc nói: "Dù sao cũng phải nhớ lời mẹ."

Quách Úy: "Con biết rồi."

Nói thêm vài câu, Quách Úy cúp điện thoại.

Anh đóng thư mục, liếc nhìn điện thoại, lại nhấn vào màn hình một lần nữa, bấm vào hộp thoại của hai người. Buổi sáng anh gửi tin nhắn cho cô, cho đến bây giờ vẫn chưa nhận được hồi âm.

Hình nền điện thoại trước đó vài ngày đã bị cô ép đổi thành ảnh chụp của hai người. Một buổi tối ở trong xe, anh đang đánh tay lái quay đầu xe lại, mắt vẫn luôn nhìn vào kính xe bên cạnh, không chú ý đến bên này, cô mỉm cười trước ống kính, để lộ ra tám chiếc răng.

Ánh mắt của Quách Úy vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt cô. Thực ra, đã ở bên nhau một thời gian dài, cô vẫn là cô thôi, nhưng cứ mãi châm chú nhìn như vậy, rốt cuộc thì anh cũng không biết mình đang nhìn cái gì.

Sau một lúc, anh thoát khỏi giao diện, trực tiếp gọi cho cô.

Mới vừa reo lên tiếng chuông đầu tiên, Tô Dĩnh cúp máy.

Quách Úy hơi mím chặt môi, lại gọi đi, cô vẫn cúp máy.

Anh lại gọi, nhưng trong điện thoại chỉ phát ra tiếng bíp bíp, người kia đã hoàn toàn phớt lờ anh.

Mà ở phía bên kia, hai người ở trong studio bận đến tối mày tối mặt.

Trịnh Nhiễm vũ một mảnh vải ra, dành một chút thời gian để nhìn cô: "Nếu tôi là cô, trực tiếp tắt nguồn điện thoại là yên tĩnh nhất."

Tô Dĩnh: "..."

"Trong lòng tức giận, nhưng lại không đành lòng tắt nguồn. Rốt cuộc thì cô là đang muốn cậu ta dỗ dành cô, hay là không muốn đây?" Trịnh Nhiễm rất hiếm khi nhiều chuyện: "Hai người đang cãi nhau?"

Tô Dĩnh lạnh mặt: "Mặc kệ anh ấy đi."

"Tại sao?"

Tô Dĩnh giúp chị làm phẳng vải, dùng kéo cắt từ chính giữa: "Chuyện nhỏ nhặt bình thường thôi."

Trịnh Nhiễm trở lại ngồi trước máy tính, chống cằm: "Vợ chồng chính là như vậy, có lúc ngọt như đường, có lúc ồn ào cãi vã. Hôn nhân mà cứ ngọt ngào mãi thì có gì thú vị chứ?" Chị hơi thở dài: "Có một số người không bao giờ ồn ào, không phải họ đã kết thúc rất sớm sao?"

Tô Dĩnh liếc nhìn chị: "Chị lại suy nghĩ miên man cái gì vậy?"

Trịnh Nhiễm không trả lời, tiếp tục khuyên cô: "Về lý thì nó cũng không sai. Gây gổ một chút cũng là tình thú, nếu không, theo thời gian dài rất dễ xảy ra hiềm khích lớn."

Tô Dĩnh liếc nhìn màn hình điện thoại tối om, nhỏ giọng nói thầm: "Chị vậy mà lại nói giúp anh ấy."

"Nói chuyện lý lẽ chứ không phải nói giúp người thân." Chị dừng lại, cười tự giễu: "Nếu ban đầu có thể nhìn thấu, có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ không kết thúc trong thất bại."

Bên tai là giai điệu nhẹ nhàng của âm nhạc, trong góc đang đốt nhang thơm, mùi hoa nhài tươi nhàn nhạt quanh quẫn trên chóp mũi.

Hai người họ vùi đầu bận rộn một lúc, lúc này không ai nói chuyện gì.

Một lúc sau, Tô Dĩnh bất ngờ hỏi: "Anh ấy... tại sao anh ấy và Dương Thần ly hôn, chị có biết không?"

Trịnh Nhiễm hơi ngạc nhiên, chị xoay người lại hỏi: "Cô đã gặp cô ấy?"

"Lúc chị ấy đưa Thần Thần về, gặp được."

Chị trầm ngâm "Ồ" một tiếng, một lúc sau mới nói: "Tôi cũng không biết lý do cụ thể. Năm đó, Dương Thần ngã cầu thang và bị gãy tay phải. Lúc đó, vì không điều trị kịp thời, tay cô ấy không thể hồi phục, không thể cầm vật nặng, cầm bút vẽ lâu tay cũng sẽ run, vì vậy cô ấy buộc phải chấm dứt sự nghiệp của mình. Tinh thần cũng vì vậy mà sa sút, khoảng thời gian ấy có lẽ cũng là hố sâu trong cuộc đời của cô ấy. Trong khi người kia thì thờ ơ để cho mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, lâu ngày sinh ra cãi vã, có lẽ cũng vì vậy mà tách ra."

Tô Dĩnh sững người, cô hoàn toàn không ngờ đến, phản ứng đầu tiên là hỏi: "Tay chị ấy là do Quách Úy gây ra?"

Trịnh Nhiễm lắc đầu: "Cô ấy đi đường không cẩn thận."

Tô Dĩnh vậy mà lại nhẹ nhõm, cô không nói gì, cúi đầu im lặng cắt vải.

Trịnh Nhiễm quan sát biểu hiện của cô, có lẽ đã đoán được lý do tại sao hai người lại cãi nhau. Không thể không giải thích một vài câu: "Đó đã là chuyện của quá khứ, bây giờ có suy nghĩ viển vông cũng không có ý nghĩa gì. Ngày thường cô là người khá phóng khoáng, ngay cả đạo lý này không lẽ cô cũng không hiểu?"

Tô Dĩnh nói: "Nếu gặp phải chuyện khiến chị canh cánh trong lòng thì chị sẽ không thể nào tiếp tục phóng khoáng được nữa."

Trịnh Nhiễm bĩu môi, nói: "Thật buồn nôn."

Tô Dĩnh mỉm cười, tâm trạng đã có chút tốt hơn.

Lại nghĩ đến điều gì đó, Trịnh Nhiễm di chuyển ghế xoay: "Cô nên biết rằng Dương Thần và tôi là bạn, bây giờ cô cũng... nói chung là bạn đi, mối quan hệ của chúng ta có hơi khó xử, nói trước, nếu cô làm gì quá phận, tôi sẽ không đồng ý."

Tô Dĩnh nói: "Cái người cũng xem như là bạn kia xin hãy yên tâm, tôi đây không có vô lý và cũng không rãnh để làm những chuyện như vậy."

Buổi chiều, mẹ Cừu mang theo một vài người bạn đến studio, đều là những người phụ nữ trung niên giàu có bằng tuổi với bà. Vừa bước vào, họ liền ngay lập tức khen ngợi sự thoải mái và phong cách của nơi này, khen Tô Dĩnh và Trịnh Nhiễm vừa xinh đẹp lại còn khéo léo.

Mẹ Cừu giới thiệu giúp hai người, lần lượt thử một vài mẫu, họ trả tiền đặt cọc ngay tại chỗ.

Suốt cả một buổi chiều nói nói cười cười, lúc gần đi, mẹ Cừu nhìn hai người đắc ý nháy mắt.

Lỗ tai khó khăn lắm mới được yên tĩnh, sắc trời bên ngoài cũng đã dần tối.

Tô Dĩnh liếc nhìn điện thoại của mình, số điện thoại của Quách Úy cũng không gọi lại, cô vô tình dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, thất thần một lúc mới dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Cả hai vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Không biết khi nào, cửa kính bị gõ hai lần, Tô Dĩnh trong tiềm thức quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, trái tim bất giác đập loạn.

Ánh mắt cô có hơi sáng lên, nhưng cô đã nhanh chóng kiểm soát biểu cảm của mình, sụ mặt quay đầu lại.

Trịnh Nhiễm ngả người ra sau ghế: "Quách tổng đại giá quan lâm, thật là vinh hạnh."

Quách Úy phớt lờ lời chế giễu của chị, bước vào, đặt hai hộp bánh trứng lên bàn, cũng không biết là đang nói với ai: "Vừa mới ra lò, nếm thử xem."

Tô Dĩnh không nói một lời.

Ánh mắt Trịnh Nhiễm nhìn qua nhìn lại bọn họ một lúc, thu dọn đồ đạc nhường chỗ lại cho hai người: "Đi trước đây, phần còn lại mang về nhà làm." Chị nói với Tô Dĩnh: "Sáng may tôi có giờ dạy, đến muộn một chút."

Tô Dĩnh gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."

Sau khi Trịnh Nhiễm rời đi, căn phòng rơi vào im lặng.

Quách Úy trở lại xe, rất nhanh đã quay lại chỗ cô: "Có bình hoa nào không?"

Tô Dĩnh cúi đầu, phớt lờ anh.

Quách Úy rũ hai tay xuống, sau đó lại xoa lên vành tai cô vài cái: "Hỏi em đó."

Ngón tay anh hơi ướt đẫm mồ hôi, lực xoa vừa phải, khớp ngón trỏ thỉnh thoảng cọ lên lớp da sau tai, khiến lòng cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Tô Dĩnh nhún vai né tránh, ngước lên, nhìn thấy anh đang ôm một bó hoa hồng vàng. Sắc mặt cô có vẻ hơi thay đổi, ngước nhìn anh, lại nhìn bó hoa, sau đó nâng cằm nhìn về một hướng khác.

Quách Úy lấy bình hoa, đổ dung dịch dinh dưỡng vào, rồi cắm từng bông từng bông một rất có trật tự.

Trang web tư vấn của studio vang lên hai lần thông báo, Tô Dĩnh trả lời.

Quách Úy gom những chiếc lá rơi lại, hỏi: "Em đã ăn gì chưa?"

Một lúc lâu sau, Tô Dĩnh nói: "Chưa."

Quách Úy kéo một chiếc ghế, ngồi xuống: "Nếm thử bánh trứng đi."

Mùi hương nồng đậm của sữa và trứng bay ra, dạ dày Tô Dĩnh bắt đầu nổi loạn, cho nên cô cũng không khách khí, mở hộp và lấy một cái.

Quách Úy chống khuỷu tay xuống đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú: "Nó có ngon không?"

Tô Dĩnh chậm nửa nhịp: "Ừ."

"Anh cũng muốn thử." Anh nói.

Tô Dĩnh liếc nhìn anh, hơi đẩy hộp bánh trứng qua, ý nói anh muốn nếm thử thì tự mà lấy, hỏi cô làm gì.

Nhưng Quách Úy lại nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước, đưa một nửa chiếc bánh trứng của cô vào miệng mình.

Tô Dĩnh nhíu mày.

Quách Úy nói: "Tay anh bẩn."

Tô Dĩnh nói: "Tay em còn bẩn hơn, vừa mới moi cứt mũi."

Quách Úy mỉm cười, nhai một cách chậm rãi: "Anh không ngại."

"Vậy anh mút sạch đi." Vừa nói Tô Dĩnh vừa lau những ngón tay dính đầy vụn bánh lên môi anh.

Quách Úy theo quán tính cúi đầu, bị cô lau lên mặt.

Tô Dĩnh nghiêng người về phía trước, tay kia giữ lấy cổ áo của Quách Úy, tiếp tục đẩy ngón tay lên môi anh.

Lần này Quách Úy không tránh đi nữa, để mặc cô chơi đùa với chính mình, sau một lúc, anh mỉm cười nói: "Được rồi, bà nhỏ của tôi ơi."

Tô Dĩnh ngả người ra sau ghế, trừng mắt nhìn anh một cái.

Cô lại lấy một cái bánh khác từ trong hộp, ăn một cách rất thong thả, ánh mắt rơi xuống bông hồng vàng: "Cho em?"

Quách Úy gật đầu.

"Lời xin lỗi?"

Quách Úy nhẹ nhàng nói: "Đừng giận nữa."

Tô Dĩnh hừ khẽ, hỏi: "Anh sai ở chỗ nào?"

Quách Úy nói: "Chỉ cần vợ anh không vui, tất cả đều là lỗi của anh."

Tô Dĩnh biết anh muốn tránh nặng tìm nhẹ, cô cũng lười để tâm đến những chuyện vặt vãnh. Ăn bánh trứng xong, cô phủi tay: "Ăn không đủ no, buổi tối muốn ăn ngon một chút."

Quách Úy hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Cô hung dữ nói: "Ăn cái gì mà sẽ khiến anh ngay lập tức nghèo đi ấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.