Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!

Chương 34




Hắn không thể tin nổi vào mắt mình, cô gái hắn tưởng đời này sẽ không thể nào gặp lại nữa nhưng giờ đang ở trước mặt hắn.

Vẫn là đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, chỉ có mái tóc và quần áo là không giống khi trước, cô trông nữ tính hơn rất nhiều.

Cô gái kia vẻ mặt cũng không giấu sự bất ngờ, đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm Huyết Vũ.

Lạc Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trong lòng dâng lên cảm giác xấu. Tại sao Huyết Vũ lại kích động như vậy? Dường như hắn còn rất vui mừng. Cô gái kia xinh đẹp như thế...

"Tôi quen anh sao?"

Cô gái cất tiếng hỏi, lúc này Huyết Vũ mới bừng tỉnh, đây không phải Vân Khê, chỉ là người giống người mà thôi.

Giọng nói của cô gái này cũng không giống cô ấy.

"Tôi..." Huyết Vũ thật sự rất muốn nói "Xin lỗi tôi nhận lầm người" nhưng mà lại không thốt nổi một lời.

Được nhìn khuôn mặt bao ngày hắn chưa thấy, Huyết Vũ chỉ là không muốn nó tan biến sớm như vậy.

"Không sao, anh cứ nói. Bởi vì... Bởi vì tôi mấy tháng trước xảy ra tai nạn, có rất nhiều chuyện, rất nhiều người tôi không nhớ rõ."

Xem ra cô gái này thật sự rất muốn biết về quá khứ của mình. Thấy Huyết Vũ không động đậy liền nắm tay hắn hướng đến quán coffee gần đó.

Lạc Vũ gấp gáp chạy theo, gọi với theo Huyết Vũ nhưng mà hắn lại như bị ma ám, lạnh lùng bảo cô về nhà trước.

Lạc Vũ đứng chôn chân tại chỗ, chưa bao giờ cô thấy hắn ở xa mình như thế.

Khó khăn lắm cô mới kéo gần khoảng cách của cô và hắn lại một chút. Còn cô gái kia thì sao? Cô ấy thậm chỉ chẳng cần làm gì đã khiến cho hắn lưu luyến như vậy...

Có thể là hắn chỉ nhìn người nhớ người mà thôi, chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy thôi.

-----------------------

Hôm đó hắn trở về với vẻ mặt dịu dàng hẳn, không còn thấy sự lạnh lùng thường ngày nữa. Nếu là lúc trước cô sẽ mừng rỡ lắm, nhưng hôm nay cô biết bản thân chẳng phải là niềm vui của hắn.

Lạc Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó tươi cười hỏi hắn:

"Chúng ta ăn cơm chứ?"

Huyết Vũ buông một câu "Đã ăn rồi" sau đó trở về phòng đóng cửa lại.

Lạc Vũ ngước đầu nhìn vào phòng bếp. Thức ăn đã sắp nguội lạnh mất rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn không ăn món cô nấu...

------------------------------

"Huyết Vũ, anh lại ra ngoài sao?"

Lạc Vũ vừa tan làm về, về đến nhà liền thấy hắn tinh thần không tệ định ra ngoài.

Huyết Vũ chỉ "Ừ" một tiếng, Lạc Vũ hết chịu nổi rồi:

"Anh lại đi chơi với cô ấy sao? Sao anh cứ đi với cô ấy mãi?"

Huyết Vũ vẫn một mặt lạnh lùng như thường lệ, có điều hôm nay cô cảm thấy hắn còn lạnh lùng hơn thường ngày nữa.

"Tôi đã nói đừng xen vào chuyện của tôi. Nếu cô thấy phiền tôi sẽ dọn khỏi đây."

Huyết Vũ nói xong cũng không quay đầu lại, hắn không hiểu tại sao mình lại nói những câu lạnh lùng với cô ấy như vậy, rõ ràng hắn cũng không vui.

Những hôm nay đi với Mã Thy người con gái có khuôn mặt giống với Vân Khê, thú thật hắn có chút vui mừng, nhưng cũng có phần không thoải mái.

Cô ấy mang đến cảm giác hiền hòa, nhưng hắn lại không thấy mình bình yên. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến hắn không khước từ được những lời mời của cô ta.

Hắn phát hiện trái tim mình dần lạnh đi một chút, lúc trước hình như hắn đã tìm lại được một thứ quan trọng, nhưng là gì nhỉ? Hình như thứ đó dần mất đi, nhưng hắn không rõ đó là gì...

Lạc Vũ ngồi bệt xuống đất, cảm thấy trái tim mình nhói lên từng đợt. Thì ra hắn không thay đổi, hắn vẫn lạnh lùng như thế cho dù cô có cố gắng thế nào đi nữa.

Hắn muốn rời đi. Hết rồi, hết thật rồi...

Những ngày qua sống hòa thuận như thế, với cô nó mang nhiều kỷ niệm như thế cũng không bằng một cuộc gặp lướt qua của người con gái đó.

Bỏ đi. Bởi vì dù có cố gắng cách mấy thì chỉ có cô ấy mới khiến Huyết Vũ mang nhiều vẻ mặt chân thật hơn. Bỏ đi...

---------------

Đã cố viết cho hết nhưng không kịp xong hôm nay, để mai Văn bù cho nhé! Quà năm mới muộn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.