Nan Từ

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiệu Huy lớn hơn Điền Điềm 6 tuổi, thật ra cũng không tính là cách nhau quá nhiều. Thế nhưng đối với Thiệu Huy người đã sớm làm quen với xã hội mà nói, một sinh viên chưa tốt nghiệp, thật sự chỉ có thể xem y như một cậu bạn nhỏ mà đối xử, tối đa cũng chỉ là một đứa nhỏ thích giả vờ thành thục mà thôi.

Điền Điềm rất hiểu chuyện, rất biết nghĩ đến cảm xúc của những người bên cạnh, Thiệu Huy ở bên y, khó tránh khỏi nhớ tới đứa em trai bị chính mình chiều hư kia, càng nghĩ tới, càng khó tránh khỏi nhẹ dạ.

Điền Điềm lúc ấy trên người mặc toàn những bộ quần áo bình thường, nhưng dù sao vẫn có cái khí chất sạch sẽ khoan khoái.

Mỗi lần Thiệu Huy đến phòng trưng bày đều có thể nhìn thấy Điền Điềm bộ dạng nghiêm túc ngồi trên cái ghế nhỏ, có lúc đọc sách, có lúc thì đang viết viết vẽ vẽ gì đó, có lúc lại đàng hoàng trịnh trọng mà ngẩn người.

Khi nhìn thấy hắn đến, sẽ cười nói với hắn: "Chào anh Huy."

Hiện tại người trước mặt không còn như thường ngày trên người đều là âu phục tỉ mỉ chỉnh chu, ngược lại mặc bộ quần áo nhàn nhã như vậy, đột nhiên có cảm giác như thời gian đang đảo ngược, còn có thể nghe được y gọi hắn một tiếng buổi chiều tốt lành.

_________

"Thiệu tổng, Thiệu tổng?"

"Sao vậy?" Thiệu tổng có chút không thoải mái nhíu nhíu mày, thời điểm có ba mẹ thì nói chuyện với mình thân thiết như vậy, lúc chỉ có hai người ở cùng một chỗ thì luôn miệng gọi mình Thiệu tổng, mím môi đánh trứng gà, chất lỏng vàng óng trong bát bị đánh tới muốn văng hết ra ngoài.

"Thiệu tổng, ngài định làm món gì a, tôi đến giúp ngài." Trợ lý Điền vén tay áo lên, "Tôi ở một bên nhìn cũng không tiện."

"Có cái gì không tốt?" Cha hắn làm cơm cũng chưa từng thấy mẹ hắn giúp đỡ qua, Thiệu tổng chặn lại cái tay đang vươn ra lấy đồ của Điền Điềm, "Cậu đừng tăng thêm phiền phức cho tôi là được."

Trợ lý Điền có chút lúng túng cười cười, thu tay về: "Được rồi, tôi không làm phiền ngài nữa, vậy tôi đi qua phòng khách nói chuyện với Thiệu đổng cùng phu nhân đây."

"Đến phòng khách làm gì?" Thiệu Huy không hiểu Điền Điềm đang nghĩ gì, nhưng theo bản năng lại không muốn để y đi, chỉ có thể đưa một túi khoai tây cho y, "Giúp tôi gọt vỏ khoai tây đi."

"Ơ... Được."

Thật ra trợ lý Điền thật lòng cũng không muốn đi ra phòng khách lắm, nhận lấy bịch khoai tây liền bắt đầu nỗ lực giúp sức. Bất quá trợ lý Điền trong công việc thường ngày là một người hết sức tài giỏi, nhưng nấu ăn thật sự lại là điểm mù của y, Thiệu Huy một bên làm việc trong tay, một bên còn phải theo dõi trợ lý Điền vụng về lọt vỏ khoai tây, chỉ sợ y lỡ cắt trúng tay.

Chiếc áo cụt tay trợ lý Điền đang mặc ướt đẫm cả mồ hôi, nhìn còn có chút thê thảm, vì đang hết sức chăm chú nên y cũng chẳng biết Thiệu tổng đang nhìn mình chằm chằm, thật vất vả mới miễn cưỡng hoàn thành.

Thiệu Huy thở ra một hơi, nhìn vỏ khoai tây nằm rải rác mọi nơi, không nhịn được mở miệng: "Được rồi được rồi, để ở đây là được rồi."

Trợ lý Điền như được đại xá, nhanh chóng buông đồ trong tay: "Vậy tôi đi ra ngoài a Thiệu tổng."

Thiệu tổng không giữ được người, chỉ có thể căm giận cầm xẻng đâm ta đâm ta đâm vào con cá trong nồi.

______________

Thiệu tổng nấu 5 món mặn 1 món canh, bốn người bọn họ tưng bừng náo nhiệt ăn một bữa. Điền Điềm thích cay, nhìn tô mao huyết vượng* đỏ đỏ cay cay hiếm thấy có chút tham ăn, ăn no đến mức không chịu được, dựa vào ghế salon lười nhúc nhích.

Tuy rằng rất muốn có thể cứ như vậy thoải mái mà tạo ổ trên ghế, trợ lý Điền vẫn là đối với Thiệu phu nhân bên cạnh nói: "Mẹ, hôm nay đều do anh Huy nấu ăn, con vẫn là nên đi rửa chén a."

"Con đừng làm nha, cứ để chén bát ở đó cho nó rửa đi." Thiệu phu nhân nắm lấy tay Điền Điềm, trong mắt hiện ra đau lòng rõ ràng, "Thường ngày ở nhà lẫn trong công ty con đều phải chăm lo cho nó mệt mỏi quá đi, mẹ thấy con lại gầy đi rồi này, cằm đều đã nhọn ra rồi."

"Con không mệt nhiều lắm đâu mẹ." Trợ lý Điền cầm lấy tay Thiệu phu nhân, "Đều là những việc con nên làm cả, nhiều năm qua cũng đã quen rồi."

Thiệu phu nhân cau mày: "Cũng không biết tên tiểu tử thúi kia nghĩ gì, rõ ràng công ty con cũng có phần, vậy mà còn giữ con lại làm trợ lý, hắn hoàn toàn có thể đưa con lên làm quản lý a..."

"Mẹ." Trợ lý Điền nhanh chóng đánh gãy, "Năng lực của con còn chưa đủ a, mẹ đừng vội mà."

Thiệu phu nhân không mấy hài lòng, cũng không muốn xoắn xuýt mãi vấn đề này, lập tức thay đổi đề tài.

"Các con cũng là đến chậm rồi, ngày hôm qua tiểu Hàm mới rời nhà đi cùng đoàn phim, nếu là tới sớm một chút, mẹ vẫn có thể gọi nó trở về, mọi người đoàn tụ một chút."

"Tiểu Hàm đi đóng phim? Là bộ phim đề tài cảnh sát hôm trước nói tới ấy ạ?" Câu hỏi của trợ lý Điền lại bị Thiệu tổng vừa mới rửa xong bát giành trả lời.

"Chính là nó." Thiệu Huy trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh y, đưa tay khoát lên ghế dựa phía sau y, đối mặt với y nói, "Đợi lúc nào đó chúng ta đi thăm dò cái đoàn phim đó một chút?"

"Được... Được a." Trợ lý Điền có chút hoảng hốt, y luôn vào những lúc như vậy mà hoảng hốt, luôn bỗng nhiên giống như mất đi lý trí mà quên mất nguyên nhân tại sao bọn họ kết hôn, cho là giữa bọn họ không có cái nguyên nhân giữ lại mặt mũi buồn cười kia.

Y lại là một thằng nhóc tầm thường thực sự được một quý công tử yêu trúng, bọn họ cùng nhau khắc phục tầng tầng lớp lớp gian nan, ở nơi trời xanh mây trắng kia cử hành hôn lễ, sau đó từng bước từng bước một đi đến bây giờ.

"Anh muốn đi lúc nào cũng được a." Điền Điềm đột nhiên nhìn Thiệu Huy cười, dựa vào lưng ghế sopha đằng sau.

Cánh tay Thiệu Huy chạm vào vai Điền Điềm, Thiệu tổng dừng một chút. Cẩn thận từng ly từng tí mà nhẹ nhàng nắm lấy bả vai y.

Thiệu Huy nghe được tiếng tim mình đập quá lớn, dường như còn lớn hơn cả tiếng nói chuyện trong phòng khách, nhìn cái người đang cao hứng nói chuyện với mẹ mình, lòng hắn nóng đến mơ màng.

Điền Điềm luôn chống cự cùng hắn tiếp xúc thân thể, cũng chỉ khi trở về Thiệu gia đứng trước mặt ba mẹ mới không khước từ hắn.

Thiệu Huy có chút cao hứng, nhưng trong đáy lòng lại có chút sợ sệt.

____________

"Mẹ, ngủ ngon."

"Mẹ, mẹ ngủ ngon."

"Ngủ ngon ngủ ngon." Thiệu phu nhân cười ôm lấy mặt Điền Điềm, "Điềm Điềm bảo bối phải nghỉ ngơi thật tốt a, mẹ phải đi ngủ để bảo vệ nhan sắc rồi."

"Mẹ mau đi đi." Điền Điềm vẫy tay với Thiệu phu nhân, đứng ở đầu cầu thang cười nhìn theo Thiệu phu nhân cho tới khi bà bước vào phòng ngủ của mình ở lầu một, thu hồi nụ cười, y không quay người lại, nhưng cũng có thể cảm nhận được hô hấp của người đang đứng phía sau, Điền Điềm không lên tiếng, từng bước từng bước đi lên lầu, hiện tại Thiệu Hàm không ở đây, toàn bộ lầu hai chỉ còn 2 người bọn họ.

Hành lang lầu hai yên ắng, chỉ có tiếng bước chân của 2 người.

Điền Điềm nắm chặt tay nắm cửa phòng khẩn trương dùng sức mở ra, nhưng lại không biết người đứng sau luôn nhìn y chằm chằm kia trong lòng khó chịu biết bao nhiêu.

Tiếng cùm cụp của tay nắm cửa vang lên, ngăn cách với ánh sáng của hành lang.

Phòng ngủ còn chưa bật đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói của mặt trăng len lỏi qua khe hở của màn cửa mà nhìn thấy được bóng người mơ hồ.

Điền Điềm tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại liền nắm chặt, y nghiêng đầu mở miệng: "Thiệu tổng, hôm nay ngài... Muốn làm sao?"

Đáp lại y chính là cái ôm nóng như lửa sau lưng, cùng ấm áp sót lại trên môi y, Điền Điềm nhắm mắt lại nhưng vẫn khẩn trương đến tay chân không biết để đâu, y cũng không dám đưa tay đặt lên vai đối phương, cũng không dám thả lỏng thân thể.

Y được Thiệu Huy ôm lấy, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường mềm mại trong phòng, rồi lại được nới lỏng trói buộc.

Thiệu tổng buông y ra, sờ sờ mái tóc ngắn sau đầu Điền Điềm, động viên tâm tình khẩn trương của y.

Vẫn là như vậy, vẫn luôn như vậy, chỉ cần hắn tới gần, y liền sợ đến không thể nhúc nhích, cứng thành một khúc gỗ. Thiệu Huy như không nỡ mà xoa xoa chút nước còn dính trên khóe miệng Điền Điềm, chống tay trên giường mà đứng lên: "Thôi, chúng ta vẫn đang ở nhà ba mẹ."

"Ô... Được, được." Điền Điềm trơ mắt nhìn Thiệu Huy rời đi, nhìn đối phương mở đèn phòng rồi tiến vào phòng tắm, mãi đến khi tiếng nước vang lên, Điền Điềm mới hoàn toàn hồi phục tinh thần mà kéo lại quần áo trên người đã được cởi ra một nửa, duỗi ra cánh tay vẫn luôn đè lại hai mắt.

Ánh đèn chói quá, làm đau mắt y rồi.

- ------______--------______--------______--------

*Mao huyết vượng:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.