Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 70: Nếu Như




* * * * * * *

"Khụ..."

Mục Tuyết Y khó chịu ho khan, mê man tỉnh lại.

Sau khi mở mắt, nàng lập tức tìm kiếm bóng dáng Chu Chẩm Nguyệt: "A Nguyệt?"

Chu Chẩm Nguyệt và Cát Vi Nùng đang xúc tuyết trong nhà lên tấm nhựa cùng nhau, sau đó vận chuyển ra khỏi nhà để tránh tuyết đọng, miễn cho tuyết đọng quá nhiều, nửa đêm tràn qua tấm chiếu rơm rách tươm bên này.

Nghe thấy Mục Tuyết Y gọi mình, Chu Chẩm Nguyệt không hề dừng tay, chỉ đứng từ xa đáp lại: "Tôi ở đây."

Mục Tuyết Y ngẩng đầu nhìn, sắc trời đã gần tối, bọn họ ngồi vây quanh, ở giữa có một đống củi lớn vẫn chưa nhen lửa, có vẻ như chuẩn bị cho màn đêm buông xuống.

Thật không biết từ khi nào A Nguyệt và Cát Vi Nùng thu thập nhiều cành cây như vậy.

Cơ thể nàng quá suy yếu.

Vừa nãy ngủ say, chi bằng nói là nửa hôn mê.

Chu Chẩm Nguyệt xúc một xẻng tuyết cuối cùng, sau đó ném cái xẻng xuống, vỗ nhẹ lớp tuyết vỡ vụn trên tay rồi đi tới.

"Đói bụng không?" Cô cầm ba lô: "Lúc ở dưới chân núi tôi có mua bánh bích quy và bánh mì, em ăn trước đi.

Chờ một lát nhóm lửa, tôi nấu mì cho em ăn."

Lâm Khả Ny ở một bên tò mò ngồi dậy, hỏi: "Chu tiểu thư, cô có mang nồi à?"

Chu Chẩm Nguyệt: "Không có, thế nhưng có mua ít giấy bạc.

Vốn muốn dùng để nướng thịt vào đêm giao thừa, bây giờ có thể dùng nó thay thế cho nồi."

Dứt lời, cô lấy một cuộn giấy bạc, xé một tảng lớn, ngồi xuống bên cạnh Mục Tuyết Y.

Chu Chẩm Nguyệt vừa ngồi xuống, nàng lập tức nhích đến gần, dựa sát vào cô.

"A." Chu Chẩm Nguyệt gẩy tấm giấy bạc, hỏi người kế bên: "Khi còn bé em có chơi gấp giấy không?"

Mục Tuyết Y lắc đầu: "Chỉ xem người khác gấp, em không biết."

Chu Chẩm Nguyệt hơi cong môi, nhàn nhạt cười: "Vậy em nhìn tôi làm ảo thuật."

Mục Tuyết Y cười vui vẻ, nhìn chăm chú vào tấm giấy bạc trên tay cô.

Chỉ thấy ngón tay thon dài đeo nhẫn ngọc nhẹ nhàng gấp đôi, gấp tới gấp lui giấy bạc, còn chưa kịp nhìn rõ chi tiết các bước, hai ba lần, đã thấy một cái bát ở trong tay A Nguyệt.

Mục Tuyết Y mở to hai mắt kinh ngạc: "Chị gấp thế nào vậy?"

Chu Chẩm Nguyệt mỉm cười không nói, nghiêng người kéo cái ba lô lớn, mở khóa kéo cho Mục Tuyết Y xem bên trong: "Nhìn đi, em muốn ăn loại nào? Tôi có vị bò kho, dưa chua, hải sản thơm lừng, còn có xúc xích giăm bông."

Mục Tuyết Y liếc nhìn đống mì ăn liền đủ màu sắc trong ba lô, không nhịn được hỏi: "Sao chị mua nhiều mì gói thế?"

Chu Chẩm Nguyệt: "Không phải tôi ăn."

Mục Tuyết Y: "Vậy ai ăn...?"

Chu Chẩm Nguyệt: "Là Hồi Hương.

Sau khi nó lớn một chút, nó không thích ăn thức ăn chăn nuôi nữa.

Có một lần, nó vô tình ăn trúng cặn mì của người giúp việc, từ đó về sau nó chỉ ăn mì.

Tôi kêu người mua rất nhiều mì gói, thêm xúc xích giăm bông vào ngâm nở, để nguội rồi mới cho nó ăn."

"Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi." Chu Chẩm Nguyệt lấy ra một gói mì bò kho: "Tôi muốn cho Hồi Hương cải thiện thức ăn trên núi nên mới mua nhiều như vậy."

Mục Tuyết Y cầm lấy gói mì bò kho, đầu ngón tay vuốt nhẹ túi bao bì, khóe môi nở nụ cười.

A Nguyệt đối xử với động vật nhỏ cũng thật dịu dàng.

Nhắc đến giao thừa, Lâm Khả Ny ở kế bên không khỏi cảm thán: "Hai ngày nữa là đêm giao thừa, không biết lúc đó chúng ta có may mắn quay về khách sạn suối nước nóng hay chưa."

Mục Tuyết Y thở dài: "Không ai biết..."

Cát Vi Nùng đang giữ yên lặng đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Sẽ."

Lâm Khả Ny ngạc nhiên nhìn về phía Cát Vi Nùng, lát sau vẻ mặt bỗng chốc dịu lại, nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn cô, Cát tiểu thư."

Giọng điệu rất ôn nhu, như thể bày tỏ sự biết ơn từ tận sâu trong đáy lòng.

Cát Vi Nùng xoay người tìm cái bật lửa, tuy không lên tiếng nhưng vành tai mơ hồ sinh ra ửng đỏ.

Sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, bọn họ nhóm lửa đống cây khô.

Ánh lửa bùng cháy, xung quanh trở nên ấm áp hơn rất nhiều, tứ chi đông cứng cũng dần dần khôi phục, lưu thông máu trở lại như bình thường.

Chu Chẩm Nguyệt dựng một chồng củi đơn giản, để cái bát giấy bạc vừa gấp lên trên, rót vào một chai nước suối, cho mì gói vào rồi rắc gia vị lên.

Mọi người quây quần bên đống lửa, cầm bánh bích quy và bánh mì lót dạ.

Mục Tuyết Y cầm một ổ bánh mì cắn xuống, cảm giác như đang cắn cao su, vừa lạnh vừa cứng.

Chu Chẩm Nguyệt lấy ổ bánh mì từ tay nàng, xiên vào nhánh cây đã rửa sạch, để trên lửa nướng một lúc.

Chờ đến khi nóng giòn, cô kiên nhẫn thổi ấm rồi mới đưa cho nàng.

"Cảm ơn A Nguyệt."

Mục Tuyết Y vừa gặm ổ bánh mì nóng hổi vừa mơ màng lẩm bẩm.

Chu Chẩm Nguyệt cười nhạt, nắm bả vai nàng: "Lại đây, để tôi ôm."

Thế là Mục Tuyết Y cắn bánh mì, sượt sượt hướng về bên này, tiến vào vòng tay cô.

Chu Chẩm Nguyệt dang tay phải, ôm Mục Tuyết Y vào lòng, đưa tay hứng những vụn bánh mì bị rơi ra khi nàng đang ăn.

Cát Vi Nùng im lặng nhìn hai người, ánh lửa trong đôi mắt lập lòe, hơi xuất thần.

Nàng đã theo Mục Tuyết Y được một quãng thời gian.

Mục Tuyết Y trong ấn tượng, mặc dù bề ngoài yếu đuối, nhưng kỳ thực hành vi xử sự vô cùng tàn nhẫn thẳng thắn.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Mục Tuyết Y như thế này, nép vào lòng một kẻ khác, đôi mắt sâu thẳm không có cách nào nhìn thấu, bỗng nhiên trong trẻo hơn cả dòng suối đầu xuân.

Cát Vi Nùng nhớ lại trước đây.

Khi nàng và Mục Tuyết Y ở chung, tựa hồ Mục Tuyết Y lúc nào cũng chủ động khống chế tất cả.

Nhưng khi Mục Tuyết Y ở cùng Chu Chẩm Nguyệt, nàng lại cam tâm tình nguyện giao quyền kiểm soát cho Chu Chẩm Nguyệt.

...!Đây là cỡ nào tín nhiệm.

Một con nhím, lại dám lộ cái bụng dưới móng vuốt của đối phương.

Hai từ "Móng vuốt" chớp mắt lóe lên trong đầu nàng, nàng chợt cảm thấy có chút không thích hợp.

Định kiến của nàng cho rằng, đối thủ của Mục thị, người nhà họ Chu đối với người nhà họ Mục hẳn lúc nào cũng dựng thẳng móng vuốt.

Nhưng Chủ tịch Chu đối với Nhị tiểu thư...!

Quả thật hận không thể bỏ nàng vào túi, nâng niu trong tim mình.

Cát Vi Nùng chợt nhớ tới cảnh đốn cây buổi chiều.

Chu Chẩm Nguyệt ngồi dưới tuyết lớn, khẽ nâng cằm, vắng lặng tựa như ngọc điêu khắc.

Lúc Chu Chẩm Nguyệt nói với nàng những lời đó, vẻ mặt lãnh đạm hờ hững đúng mực, không khiêm tốn cũng không hống hách, rõ ràng là kẻ bề trên, nhưng không hề kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.

Khiến người ta cảm thấy, một người như vậy dù có nói cái gì, tựa hồ đều là đạo lý thâm sâu.

Hào quang của kẻ mạnh, lẽ ra nên như vậy.

Cô chỉ ngồi đó bảo rằng mì bò kho ăn ngon hơn mì dưa chua, e sợ ai nghe xong cũng gật đầu lia lịa.

Cát Vi Nùng thở dài.

Chẳng trách Nhị tiểu thư nhà nàng giống một con thỏ lớn xác sượt tới sượt lui trong lồng ngực Chu Chẩm Nguyệt.

Một người phụ nữ như Chu Chẩm Nguyệt, có cô gái nào mà chẳng muốn ở trong lòng cô chứ.

Nàng cười lắc đầu, có một cái nhìn khác.

Lần đầu tiên, không dùng góc độ giám sát để nhìn hai người nữa.

Mì đã nấu chín, tỏa ra mùi thơm béo ngậy hấp dẫn.

Chu Chẩm Nguyệt nấu hai gói, cô gấp một bát khác, chia làm hai phần, đưa cho Cát Vi Nùng và Lâm Khả Ny một phần.

Mục Tuyết Y cầm chiếc thìa trong ba lô của Chu Chẩm Nguyệt, múc một ít nước mì, thổi nguội, muốn đút muỗng đầu tiên cho cô.

Chu Chẩm Nguyệt nhấp một ngụm nhỏ.

Mục Tuyết Y cười đến híp mắt: "A Nguyệt, thơm không?"

Chu Chẩm Nguyệt cụp mắt, dưới ánh lửa chiếu rọi, từng cọng lông mi đều bao phủ một tầng ánh sáng ấm áp.

"Thơm." Cô mỉm cười đáp.

Mục Tuyết Y lại nâng cái bát: "Chị ăn mì đi."

Chu Chẩm Nguyệt xoa đầu Mục Tuyết Y, điềm đạm nói: "Em ăn đi, còn dư lại tôi sẽ ăn."

"Sao lại để chị ăn đồ thừa." Tay Mục Tuyết Y không quá lưu loát cầm đôi đũa: "Thế này đi, chị ăn một miếng, em ăn một miếng, cùng nhau ăn."

Chu Chẩm Nguyệt không từ chối, chủ động nhận lấy đôi đũa từ bàn tay bị thương của đối phương, bưng cái bát, nói với người trong lòng: "Tôi đút em."

Hơi ấm ngào ngạt thổi tới bên tai.

Mục Tuyết Y đỏ mặt, hừ nhẹ một tiếng.

Ăn được đồ nóng khiến bốn người bọn họ cảm thấy ấm hơn rất nhiều, hơn nữa ngắm ngọn lửa trước mặt, nghe tiếng củi cháy lách tách, nhìn tuyết rơi dày đặc từ mái hiên, nhất thời khiến người ta sinh ra chút thích thú.

Trời đã rất khuya, thừa dịp trên người còn dễ chịu, bọn họ lần lượt bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.

Những lúc thế này nhất định phải bảo toàn thể lực, ngủ đủ giấc là vô cùng quan trọng.

Cát Vi Nùng ngồi dựa vào cửa ngủ, nàng tự giác đảm nhận trách nhiệm bảo vệ mọi người.

Nếu có con thú nhỏ nào đó đi nhầm, nàng cần phải ngăn lại.

Lâm Khả Ny vẫn ngồi bên cạnh Cát Vi Nùng híp mắt.

Tuy rằng rất ít giao tiếp với Cát Vi Nùng, nhưng bản năng vẫn muốn dựa vào cô gái này.

Nội tâm nàng ấy dường như tin tưởng, nếu cô gái này có thể giúp mình xử lý nam khách trọ hèn mọn kia, thì nàng cũng có thể đưa mình thoát khỏi hiểm cảnh trước mặt.

Trước khi đi ngủ, Cát Vi Nùng thu thập thiết bị liên lạc của cả bốn người, tất cả đều đưa cho Mục Tuyết Y.

Bởi vì chân Mục Tuyết Y cơ bản không thể hoạt động, vị trí khá cố định, cũng khá nhàn, có thể liên tục nhìn chằm chằm tín hiệu.

Trước khi chợp mắt, Mục Tuyết Y lần lượt thử bộ đàm và điện thoại.

Vẫn như cũ không thu được bất kỳ tín hiệu gì.

Nàng đặt bộ đàm ở bên chân, ngả vào lòng Chu Chẩm Nguyệt ngáp dài.

Chu Chẩm Nguyệt vỗ vỗ lưng nàng, hạ thấp giọng nói: "Mau ngủ đi."

Màn đêm yên tĩnh.

Củi lửa phát ra tiếng lắc rắc nhỏ, xuyên qua nóc nhà không có mái hiên, có thể trông thấy bầu trời tối đen thăm thẳm.

Tuyết lớn tô điểm ở nơi đó, tựa như đem lông ngỗng bỏ vào giếng sâu tối tăm.

Cách một tấc vuông trong mắt thường, thêu nên một tấm vải điểm hoa thơ mộng.

Chờ hai người bên kia ngủ say, ánh mắt Mục Tuyết Y mới lộ ra sự áy náy hổ thẹn sâu xa.

Nàng nhắm mắt lại, vùi mặt vào hõm vai cô, thì thào: "A Nguyệt, thật ra...! cả ngày hôm nay em luôn muốn nói xin lỗi với chị, thật sự...!thật sự rất xin lỗi.

Nếu em không chạy lung tung, cũng sẽ không liên lụy đến chị."

Chu Chẩm Nguyệt khẽ nhếch lông mày: "Em cho rằng mình sai?"

Mục Tuyết Y: "...!Em lúc nào cũng làm ra những chuyện ngu xuẩn."

Chu Chẩm Nguyệt không lựa chọn an ủi nàng mà lại hỏi một câu khác: "Lúc ở trong khách sạn không liên lạc được với tôi, em đã nghĩ gì?"

Mục Tuyết Y vô cảm nở nụ cười: "Chỉ có duy nhất một suy nghĩ, sợ chị chết rồi."

Chu Chẩm Nguyệt dịu dàng nói: "Đúng vậy, tôi sống chết chưa biết, sao em có thể yêu cầu chính mình duy trì lý trí tuyệt đối? Chẳng phải tôi cũng sợ em gặp chuyện không may nên mới trở lại sườn núi lần thứ hai đấy sao? Nếu em nói việc em làm là ngu xuẩn, vậy hành vi của tôi cũng không khôn khéo gì cho cam."

Mục Tuyết Y mê man.

Chu Chẩm Nguyệt: "Tuyết Y, chúng ta đều không phải kẻ thông minh.

Nhưng em không trách tôi, sao tôi lại trách em."

"Nếu như tôi không có lý do trách móc em, vậy em không cần tự trách chính mình, có đúng không?"

A Nguyệt...!thật sự biết cách giải quyết những nút thắt trong lòng.

Chỉ bằng vài câu nói đã khiến Mục Tuyết Y cảm thấy, bản thân nàng thật sự không có gì đáng trách.

Nàng cười khẽ, ôm chặt eo cô.

"Được rồi, em không nghĩ lung tung nữa.

May mắn là hiện tại chúng ta đều an toàn."

Vài cơn gió đêm lạnh lẽo thổi xuống mái hiên, cuốn theo vài cọng lông ngỗng và bông tuyết, thổi tới ngọn lửa đang cháy mãnh liệt.

Trong nháy mắt, nó đã bị thiêu rụi.

Tuyết tan thành nước, còn chưa kịp rơi vào đống lửa đã bốc hơi thành khói.

Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc một lúc lâu.

Lát sau, cô ngập ngừng hỏi nhỏ: "Nếu như...!Tôi chỉ nói nếu như.

Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện, chết rồi, em sẽ làm thế nào?"

Mục Tuyết Y cong môi, nói rõ từng chữ một: "Nếu như chị biến mất khỏi thế giới này, em sẽ đập đầu chết trên bia mộ của chị."

Chu Chẩm Nguyệt ôm chặt cánh tay Mục Tuyết Y, chôn mặt ở bên tai nàng.

"Thẳng thắn vậy ư?" Cô dùng giọng điệu cười đùa than nhẹ: "Em đó, em nói như vậy bởi vì đây chỉ là giả thiết.

Vào lúc ấy em mới biết, chân chính đối mặt với tử vong, nào có ai quyết đoán như vậy..."

Mục Tuyết Y ngước mắt nhìn tuyết lớn phủ kín bầu trời đêm.

"Em sẽ quyết đoán như thế."

Nàng nhẹ vô cùng lẩm bẩm sáu chữ này.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Chu tổng, tin nàng đi, nàng thật sự dám.

Nếu Tuyết Y không dám cũng không có áng văn này hh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.