Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt
Thể loại: Ngọt sủng, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Vả mặt, 1v1, Thật giả thiếu gia, HE
Editor: Anh Đào (onlynianshang)
Tình trạng bản gốc: Hoàn 186 chương
Vai chính: Vinh Nhung, Vinh Tranh (Vinh Tranh công, Vinh Nhung thụ) ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Văn án
Vinh Nhung tử vong.
Tai nạn nghề nghiệp.
Vinh Nhung mắc bệnh, nỗ lực kiếm tiền chữa trị, nên ôm đồm rất nhiều việc. Trong lúc sơn lớp tường bên ngoài, dây an toàn đột ngột bung ra, từ trên cao rơi xuống.
Sau khi chết cậu mới biết hóa ra mình là một thiếu gia giả trong một quyển đam mỹ thể loại “ôm nhầm con”.
Trong sách cậu vì để có được nam chính Chu Chỉ, lì lợm la liếm
Thiếu gia thật sự được tìm thấy, cậu bị đuổi ra khỏi cửa.
Rơi một kết cục chúng bạn xa lánh.
Tỉnh lại lần nữa.
Vinh Nhung trở lại năm cậu hai mươi tuổi, trở lại ngày sinh nhật đó của anh cậu Vinh Tranh.
Cũng tại bữa tiệc sinh nhật, bởi vì một người bạn của anh trai vũ nhục Chu Chỉ, cậu liền làm loạn một trận ở tiệc sinh nhật.
Sống lại sao?
Là xã chết ư! (đại khái là xấu hổ, ngượng ngùng đến không muốn gặp người)
—
Vinh Tranh là ai?
Chủ tịch tập đoàn Vinh thị, người cuồng công việc không gần nữ sắc, ngay cả sau này cũng là nhân vật Chu Chỉ phải kính sợ ba phần, trong sách được thiết lập là một “công cụ hình người”.
Vinh Nhung: Cậu còn có thể cứu vãn một chút!
Ánh mắt Vinh Tranh lạnh như băng, “Làm sao, còn muốn anh nói xin lỗi Chu Chỉ sao?”
Vinh Nhung cầm ly rượu vang, khẽ cười, “Anh hai nói đùa à. Anh là thái tử gia của tập đoàn Vinh thị, Chu Chỉ xứng sao?”
Chu Chỉ: “!!!”
Khách mời trong bữa tiệc: “???”
—
Chu Chỉ phát hiện, tiểu thiếu gia Vinh gia thay đổi.
Trước đây luôn là tiểu thiếu gia vây lấy y, bây giờ thấy y liền quay đầu rời đi.
Một ngày, Chu Chỉ ở phòng vệ sinh ngăn người lại: “Vinh Nhung, cậu rốt cuộc đang chơi trò gì?”
Vinh Nhung nhếch miệng cười một tiếng, “Chu Chỉ, cậu vẫn không hiểu sao? Tôi không thích cậu.”
Vứt cái kịch bản liếm cẩu (simp) của mi đi, ai mà thèm quan tâm Chu Chỉ yêu ai thì yêu, cậu không “hầu” đâu!
—
Mới đầu, ý tưởng Vinh Nhung rất đơn giản, cậu chỉ muốn góp đủ tiền, như vậy mới không giống như đời trước bị bệnh chỉ có thể một mình co rúc ở trong phòng trọ cũ, cắn răng chịu đựng qua ốm đau.
Thiếu gia thật xuất hiện, Vinh Nhung thức thời chủ động nói rời đi.
Vinh chủ tịch kinh hãi: “Là do tháng trước là sinh nhật con không thích màu chiếc siêu xe mà ba tặng à? Hay là ba giao cho con quản lý một đại lý ô tô dưới danh nghĩa công ty, mỗi ngày con đổi một chiếc lái chơi chơi nhé?”
Vinh phu nhân khẽ nhíu mày: “Nhung Nhung ghen tị với chiếc đồng hồ vũ trụ tinh tú mà mẹ tặng cho Tiểu Dật à? Không phải mẹ cũng tặng cho con sao? Đồng hồ của con là đồng hồ đặt làm riêng duy nhất trên thế giới này. Con yên tâm, cho dù sau này Tiểu Dật có chuyển đến, con và Tiểu Dật đều là con trai cưng của mẹ, vậy nên sau này không được nhắc đến chuyện dọn ra ở riêng nữa biết chưa?”
Vinh Tranh: “Ừ.”
Vinh Nhung:?? Ủa vai nam phụ bia đỡ đạn đã hẹn đâu? Sao đột nhiên thành kịch bản đoàn sủng rồi?
————————
Tóm tắt một câu: Không làm nam phụ pháo hôi! Ái ai ai!
Ý chính: Mệnh mình do mình không do trời
Bình luận truyện