Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 35: Tạm xa nhau một thời gian




Trong gang tấc bị chuyển qua tay người khác, tâm trạng của San liền suy sụp. Cô không thích cái bà chị này, nhìn vô cùng khó ưa.

Chắc vì lúc nãy cô ta chống đối với mình, còn vô cùng thân thiết với Luân. Nên mới không có thiện cảm, cô né tránh bàn tay của Thiên n khó chịu lầm bầm: "Tôi tự đi được, cảm ơn."

"Còn sĩ diện gì nữa chứ, được tôi đỡ là phước ba đời của cậu đó!" Thiên Ân nhăn mặt nói: "Đúng là không biết điều!"

"Cảm ơn chị, ai muốn hưởng thì kêu người đó đi, tôi phận nghèo hèn chẳng dám mơ cao."

Cái gì mà phước ba đời chứ? Cô khinh! Trước sau gì cũng được giải oan, cô cũng chẳng đi nịnh hót mấy người họ làm gì. Tốt nhất là đừng đến tìm cô gây sự, cứ coi như không quen biết là được.

Thiên Ân nhìn bóng dáng lẻ loi của San đi vào bệnh viện, trong lòng có hơi rung động. 'Nhưng cái nết của cậu ta cô không thấm nổi, cứ mặc kệ vậy!'

Cô bỏ mặc San mà đi về hướng của Luân, dù gì cũng chẳng thân, đâu nhất nhất thiết phải lấy lòng.

"Sao rồi Luân?" Thiên Ân tiến đến gần Luân, thấy trên tay cậu đang ẵm đứa bé vô cùng điêu luyện: "Cậu có khiếu chăm con nít thật đó."

"Tôi hay đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện, cũng làm quen trước với điều này." Nhớ lại quãng thời gian đó, cậu liền lộ vẽ nét mặt dịu dàng cử chỉ ôn nhu chơi đùa với đứa bé, nếu cậu và San có một đứa con khả năng sẽ dễ thương như đứa bé này vậy.

Thiên Ân nhìn sắc mặt của Luân, trong lòng liền nhộn nhịp. Cũng đã ba mươi rồi, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến có một người đàn ông hoàn hảo đến vậy.

Chưa gì hết cô đã nghĩ đến viễn cảnh tương lai, chồng trẻ đẹp trai biết chăm sóc con cái, mình thì chỉ việc đi làm và hưởng thụ cuộc sống.

Ôi! Thật hạnh phúc biết bao!

Quyết tâm trong lòng trỗi dậy, cô phải đánh gục được tên nhóc này, chiếm làm của riêng, nếu chậm tay sẽ bị người khác cướp mất.

"Nè, cậu phải đưa bé nó vào trong kiểm tra lại tất cả. Trời đang rất lạnh, chúng ta đi vào thôi, sẵn tiện xem cậu thanh niên kia thương tích thế nào." Thiên Ân khẽ đụng vào tay Luân, muốn ôm lấy đứa bé:

"Cậu để tôi bế nó thử xem sao?"

Luân cười tươi nhẹ nhàng đưa em bé sang cho Thiên Ân bế: "Bé ngoan, cô bế nhé!"

Một màn cả nhà vui vẻ, đều lọt vào đôi mắt xanh thẳm của Hải Duy, đôi môi anh nhếch lên đầy hứng thú: 'Nhìn hai người họ cứ như một nhà vậy, đúng là xứng đôi vừa lứa mà.'

"Chúng tôi thành thực xin lỗi cậu!"

Đám người hùng hổ lúc nãy, bây giờ đầu cúi xuống bốn mươi lăm độ, thành tâm hối lỗi.

"Tôi muốn được đền bù." Cả cơ thể cô bây giờ toàn là vết thương, từ bên trong cho đến bên ngoài đều đau đớn không thôi, nhất quyết phải lấy được đền bù thích đáng.

"Cậu muốn đền bù bao nhiêu?" Luân tiến đến dò hỏi, khuôn mặt vẫn giữ khoảng cách như hai người xa lạ.

"Tinh thần, sức khỏe, sự nghiệp!" Từ hôm nay cô đã mất tất cả, chính là do đám người đứng ở đây ban cho.

"Nè, sự nghiệp của cậu thì liên quan gì đến bọn tôi chứ? Cái gì nó cũng vừa phải thôi nha!?"

Luân biết chắc San đang ám chỉ đến điều gì, cậu không chần chừ đồng ý: "Chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, vừa ý cậu chưa?"

"Luân?" Thiên Ân không hiểu tại sao bọn họ phải xuống nước với tên khó ưa này, sự nghiệp của cậu ta thì có liên quan gì đến mọi người chứ.

"Được rồi, nếu Luân đã nói như vậy thì để cậu ấy chịu trách nhiệm đi. Chúng ta cũng có một phần lỗi trong đó." Hải Duy đứng ra giải vây cho Luân, chỉ có anh biết Luân đang chịu trách nhiệm điều gì, quá hiểu người anh em của mình.

Mọi việc đã xong, chỉ có Luân là đứng ra chịu ở lại với San. Tất cả đều giải tán, ai về nhà nấy, số tiền đền bù cũng sẽ được chuyển đến sau khi cô xuất viện.

Quãng thời gian dài ngồi nhìn nhau, không ai nói một lời. Cô vẫn đang còn thấy ngại ngùng, vì hết lần này đến lần khác đụng độ Luân ở đồn công an.

"Điện thoại của cậu." Luân rút trong túi ra, đưa điện thoại cho San: "Từ nay tớ sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của cậu nữa, khi nào cảm thấy đã đủ và muốn có người bạn đời bên cạnh. Hãy nhớ đến tớ, đừng quên rằng vẫn có một người đang chờ cậu ở phía sau."

"Cảm ơn..." Cô nhận lấy điện thoại của mình, bàn tay hơi run rẩy. Đây chính là điều cô mong muốn, tại sao trái tim lại khó chịu đến vậy?

Cô đó giờ vẫn luôn tìm cách chạy trốn khỏi Luân, bây giờ ước muốn đã được thực hiện, tại sao trong lòng lại trống rỗng?

"Để tớ đưa cậu về nhà." Từ khoảnh khắc này trở đi cậu có rất nhiều việc để làm, nên cho San một ít thời gian để suy nghĩ, khi nhiệm vụ hoàn thành cậu sẽ lần nữa tỏ tình với San.

Sau cơn mưa trời lại sáng, cô sẽ tìm công việc mới để làm. Còn bây giờ phải về nhà để dưỡng sức, được Luân tốt bụng đưa về.

Con xe rồi tàn của cô đã bị bọn người kia đập nát, chỉ chờ đền bù là có phương tiện đi ngay.

Lết cơ thể băng bó đầy người đi vào nhà, Luân đứng ở dưới không đi theo. Coi như đã hoàn thành tốt nhiệm được giao, cậu lưu luyến lái xe rời đi.

Cũng đã mấy ngày rồi không về, chẳng biết Linh sống ra sao?

Mở cửa bước vào, thứ đầu tiên cô thấy là một người thanh niên, đang ngồi ở dưới đất xem điện thoại, cô vội vã đi vào nhà miệng la hét: "Cậu là ai? Sao lại vô nhà của tôi ở vậy hả!!?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.