Một Thuyền Chìm, Trăm Buồm Giương

Chương 2




Sau khi phối hợp với Hứa Diên hoàn thành ca khúc đơn lần này, Phạm Giang cho phép mình nghỉ phép ngắn. Ba ngày đầu gần như cô không ra khỏi nhà, ngày nào cũng ngủ tới quên trời quên đất, lúc cần ăn uống thì hoàn toàn dựa dẫm vào các ứng dụng online vô cùng phát triển ngày nay. Giống như ban đầu khi bị sốt mê man nằm trong chăn, cuối cùng cũng là đặt ship trên điện thoại, nhờ anh shipper 9 giờ tối chạy một chuyến, cuối cùng mới kịp thời đưa thuốc tới ứng cứu.

Lúc đói khổ nhất, có sự ủng hộ của người mình yêu hay không, hình như cũng không quan trọng lắm, xã hội hiện đại này đã càng thích hợp sống một mình hơn.

Lúc Phạm Giang đứng vệ sinh cá nhân trước gương, không hiểu sao đột nhiên nghĩ tới điều này. Cũng không biết có phải vì nghĩ tới mấy điều này không, mà khi nhìn thấy mấy đồ dùng một lần trên bệ rửa mặt cô đột nhiên thấy ngứa mắt. Nhìn chúng chằm chằm nửa phút, cô bỗng thu dọn toàn bộ lại rồi vứt cả vào thùng rác, một lần xử lý luôn đống đồ bỏ đi.

Đương nhiên Phạm Giang sẽ không dùng đồ một lần trong nhà của mình, những thứ này là những thứ mà thỉnh thoảng Hứa Diên qua đêm ở đây sẽ dùng khi vệ sinh cá nhân. Lần thứ hai hai người ăn ý với nhau tuyệt đối không phải là lựa chọn sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, thực ra hai người cũng có chút nóng vội, tất cả đồ dùng vệ sinh cũng là được sắp xếp nhất thời.

Sau đó Phạm Giang cũng từng thăm dò mà hỏi, có cần chuẩn bị chút đồ tử tế cho anh không, qua lại cũng tiện hơn. Lúc đó Hứa Diên đang mặc quần áo, động tác của anh hơi sững lại, sau đó chỉ nở một nụ cười xa lạ, nói là không cần phiền phức, giờ đủ dùng rồi.

Mỗi một thứ mà Hứa Diên để lại trong cuộc sống của cô, đều thể hiện ra một điều: “Mối quan hệ này chắc chắn không dài lâu.”

Từ lúc Phạm Giang nghe thấy câu trả lời đó, cô đã biết, cũng không bất ngờ lắm, trong lòng cũng chẳng buồn nhiều. Nhưng chẳng biết lại sao, lúc này nghĩ lại chuyện đó, cô lại có chút hận anh.

Hận anh cái gì?

Hận anh quá vô tình? Đâu có phải.

Phạm Giang nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra mình hận cái gì.

Cô hận anh cứ luẩn quẩn mãi trong một mối tình đã qua, lúc nào cũng tự rước khổ vào mình, không buông bỏ cho bản thân. Cũng hận anh đẩy mọi người ra xa khỏi mình, nhưng thỉnh thoảng lại để lộ sự yếu ớt và mệt mỏi trước mặt cô.

Nhưng suy cho cùng, hận hơn cả lại là bản thân.

Hận bản thân bị vuột mất linh hồn bởi vẻ ngoài đẹp đẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên, dễ dàng rung động. Hận bản thân dần dần đắm đuối trước tài hoa của anh, thấu hiểu tính cách anh, thương xót quá khứ anh, lại không thế thoát thân khỏi sự vui vẻ của da thịt, từng bước sa vào, yêu sâu yêu sắc.

Nói cho cùng, là do lúc đó cô chớp mắt nhìn anh thêm một lần, cuối cùng lúc cần quyết đoán thì lại do dự.

Nghĩ vậy, chút cảm xúc mới đột nhiên nổi lên trong lòng Phạm Giang lại xìu xuống. Cô không muốn quá chìm đắm vào những chuyện này, bèn dứt khoát mở máy tính ra, tìm kiếm tên của mình.

Không phải cô tự luyến, cô muốn xem xem có tin tức nào về mình không, chỉ đơn thuần là vì muốn xem xem có phải khán giả cũng sẽ có vài bình luận về ca từ của cô hay không.

Hồi đầu khi Phạm Giang mới viết lời, có khi tìm khắp các trang mạng cũng chẳng tìm ra cô. Dù rằng bài hát của Hứa Diên do cô viết lời rất hit, nhưng ánh mắt vẫn phần nhiều đổ dồn về phía Hứa Diên, chẳng ai đi quan tâm một người viết lời đến mặt mũi cũng chẳng có tên tuổi gì, bài hát này có phải có một phần cống hiến của cô hay không.

Mãi cho tới khi cô viết càng nhiều bài hơn cho Hứa Diên, Hứa Diên cũng ngày một hot, mới đột nhiên có người chú ý tới. Phạm Giang gần như bao trọn việc sáng tác lời cho tất cả các ca khúc của Hứa Diên, phong cách của cô hoàn toàn ăn khớp với phong cách của Hứa Diên, hoặc có thể nói là phối hợp vừa khít. Sự thành công của Hứa Diên, có lẽ cũng có một phần công của cô.

Đó là lúc Phạm Giang vui nhất, vừa là vì cuối cùng đã có người công nhận sáng tác của cô, vừa là vì cuối cùng cũng thấy tên mình được nhắc tới bên cạnh tên của Hứa Diên.

Lâu dần, danh tiếng của Phạm Giang được nâng lên, cũng dần dần có không ít người hâm mộ. Từ trước tới nay cô viết lời, mười phần tình ý chỉ thổ lộ ba phần, người không feel được sẽ cảm thấy bình thường, người thích lại yêu thích sự kiềm chế của cô. Phạm Giang cũng như Hứa Diên, dần dần có style của mình, cuối cùng lại thành một style riêng.

Nhưng chuyện đời luôn thế, khi vạn vật phát triển đến mức cao nhất, ắt sẽ lâm vào vòng suy. Càng nhiều âm thanh khen thưởng cô, những người không thích cô càng cảm thấy ngứa tai, xớn xác chạy tới nêu ra quan điểm của mình. Tuy không phê bình lời nhạc của Phạm Giang tới nỗi không ra cái gì, nhưng ngôn từ chua ngoa, gây tổn thương cho người khác.

Ban đầu Phạm Giang nhìn thấy thì ủ rũ không thôi, trong lòng âm thầm phản bác từng bình luận, nêu ra nguyên nhân lý do rõ ràng. Nhưng sau khi đọc nhiều, ngược lại cô lại từ từ hiểu ra, không phải mỗi một lời phê bình đều là lời linh tinh, trong đó vẫn có rất nhiều lời bình luận rất chính đáng. Chỉ là trong tiềm thức của cô không muốn thừa nhận, mới càng thêm bảo vệ bản thân thôi.

Phạm Giang hay bị phê bình nhất, thường bị chê là chỉ có một một style. Viết nhạc tình là sở trường của cô, đặc biệt có sở trường viết mấy thứ tình cảm cầu còn không được và tham lam oán hận, nhưng một bài như vậy thì được chứ cả ngàn bài như thế khó tránh bị người khác chỉ trích.

Bản thân Phạm Giang hiểu rõ nhất, hồi trước cô không định thay đổi, là vì cô rất được yêu thích. Nhưng lúc này, cô đột nhiên nhận ra, thứ gọi là tình, gọi là mê, cô đã viết tới tận cùng, viết thêm mười năm nữa, có khi cũng chẳng có quầng sáng nào xuất hiện nữa, mà chỉ là lặp đi lặp lại bản thân trong quá khứ. Đây chính là nút thắt của cô, nếu không xả được đi, vậy thì cả cuộc đời này của cô cũng chỉ có vậy.

Hiện giờ chỉ cần hỏi bản thân một câu, có cam tâm không?

Phạm Giang không cam tâm, cô muốn viết ra các bài nhạc với nhiều phong cách hơn. Cô không phải vừa sinh ra đã bị ràng buông trong thứ gọi là tình yêu, cô cũng từng nở nụ cười vô lo vô nghĩ, chỉ là đau lòng mấy năm thôi mà, chẳng lẽ không viết được ra thứ nhạc vui vẻ nữa sao?

Trong lòng Phạm Giang nghĩ vậy, con trỏ chuột trong tay chẳng may lướt xuống, vô tình nhìn thấy một bài bóc phốt cực hot. Trên mạng có vô số các bài bóc phốt, thật thật giả giả, hóng mãi chẳng hết. Nếu không phải là người đã bước nửa chân vào giới này, ít nhiều cũng biết được chút chân tướng, có lẽ cô cũng sẽ giống những khán giả không biết tí gì kia, nhìn thấy những bài viết này mà đội mũ quay xe váng cả đầu vẫn không biết nên tin cái nào. Phạm Giang vốn không hứng thú với mấy bài thế này, nhưng thực sự cô rất tò mò, bản thân sao lại có một ngày cũng bị người khác nhắc tới trong mấy bài viết này chứ?

Phạm Giang mở bài viết kia ra.

Người viết bài bóc phốt ẩn danh kia không giống những người viết các bài bóc phốt trước, bóc ra một loạt “chân tướng” khiến người nghe sợ hãi, chỉ tuỳ ý liệt kê ra một vài vụ mà mình nghe được hàng ngày. Dựa vào những gì mà Phạm Giang đã trải qua và nghe ngóng, có tới tám chín phần có thể xác nhận là thật, điều này khiến cô tò mò hơn cả, vụ bóc liên quan tới cô sẽ là gì đây?

Tin tức liên quan đến Phạm Giang nằm ở mục số hai, hiển nhiên người bóc phốt cũng cho rằng đây chỉ là một tin tức nhỏ nhặt không đáng kể: “Tôi đã nhìn thấy Phạm Giang, người hợp tác với Hứa Diên. Ở ngoài đời hai người có quan hệ khá tốt, Phạm Giang rất xinh, nếu không phải quá khiêm tốn thì chắc sẽ hot hơn bây giờ. Nhưng mà người quản lý của Hứa Diên có hơi bất mãn với cô ấy, không thích phong cách viết lyrics của cô ấy lắm, cảm thấy anti fans gọi Hứa Diên là “Vương ca lốp xe” là do ý tứ trong lyrics Phạm Giang viết không hay, định đổi người viết lời khác, đã bàn bạc được một khoảng thời gian rồi, chỉ là tạm thời chưa tìm được người thích hợp. Dù sao với những tác giả viết lời có tiếng, nếu đã hợp tác lâu dài với các ca sĩ nổi tiếng thì không dễ đào góc tường vậy đâu.”

Phạm Giang rất khó hình dung tâm trạng của mình sau khi xem xong bài bóc này.

Cô nên lý trí hơn, nên hiểu rõ những bài bóc này thường là nửa giả nửa thật, có những điều cũng là người bóc đi nghe tin vịt, tin là thật, thực ra toàn là nghe bậy đồn bậy cả.

Nhưng trực giác của cô nói với cô rằng, bài bóc này cho dù không thật hoàn toàn, nhưng cũng không hoàn toàn là giả. Dù sao từ trước tới nay, không phải cô không nhận ra sự thay đổi thái độ một cách vi diệu của người quản lý Hứa Diên, đôi lúc còn nhắc nhở theo cách giả vờ đùa, chỉ là từ trước tới nay vẫn thiếu đi một sợi dây liên kết toàn bộ chi tiết đó lại.

Phạm Giang cười khổ một tiếng, khó tránh có chút cảm giác bị ăn cháo đá bát. Nhưng trời sinh cô có sở trường tự an ủi mình, nghĩ kỹ lại thì mấy năm nay, cô viết nhiều lyrics như vậy, tạo ra thành tựu cho Hứa Diên, nhưng Hứa Diên cũng đồng thời tạo ra thành tựu cho cô. Có lẽ không có cô, nhạc của Hứa Diên cũng không thành kinh điển như bây giờ. Nhưng nếu không có Hứa Diên, chưa chắc cô đã có được thành tựu như hôm nay. Nếu đã vậy thì không thể nào nói ai nợ ai được, đến giờ cũng chỉ có thể là chia tay hòa bình thôi.

Phạm Giang nghĩ vậy, bèn chuẩn bị kế hoạch công việc trong tương lai. Trong điện thoại của cô có không ít bạn tốt trong giới, có lúc muốn hợp tác với ai, chỉ cần một tin nhắn là xong chuyện.

Sáng tác hai năm nay của cô quả thật đã âm thầm đi vào nút thắt, thiếu những cảm giác mới mẻ. Nhưng đột phá bản thân là chuyện mà bất kỳ ai đạt được đến một trình độ nhất định trong lĩnh vực vào đó cũng lo lắng, trong giới này có quá nhiều người cố gắng nhưng vẫn không thể ngóc đầu lên, họ đang cần những người như cô kéo cánh.

Thực ra Phạm Giang không lo mình không tìm được việc.

Đợi tới khi người quản lý của Hứa Diên biết được chuyện hợp tác lần này đã là nửa tháng sau, anh ta khí thể hùng hổ gọi điện thoại tới như thể muốn trách móc hỏi tội. Từ đầu tới cuối Phạm Giang đều rất bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Trong hợp đồng cũng đâu có hạn chế tôi hợp tác với người khác đâu?”

Giờ nghĩ lại, thực ra từ trong hợp đồng được ký kết năm nay, ít nhiều gì cũng thấy được manh mối. Người quản lý của Hứa Diên có lẽ đã có ý thay đổi đối tượng hợp tác từ lâu, thế nên mới thả lỏng nhiều điều khoản giữa hai bên hơn.

Đối phương nghẹn lời, dường như nhất thời không nói được gì.

Phạm Giang nói: “Anh Trần, còn chuyện gì không? Không thì tôi cúp máy đây, giờ tôi bận lắm.”

Người quản lý của Hứa Diên dường như đã nhận ra điều gì đó, vội nói: “Số nhạc chúng ta ước định trong năm nay vẫn chưa hoàn thành.”

Phạm Giang nói: “Ừ, nhưng mà cũng chẳng còn bao bài nữa nhỉ?”

Người quản lý của Hứa Diên có chút phiền não, đành nén xuống mà hỏi: “Năm sau không hợp tác nữa à?”

Phạm Giang hiếm khi thành thật trả lời: “Xem giá, giá mà cao thì có thể hợp tác tiếp.”

Người quản lý của Hứa Diên suýt chút nữa nghẹn thở, vội vàng nói vài câu khách sáo rồi cúp điện thoại.

Phạm Giang nghe thấy tiếng bíp truyền tới từ bên kia, ngơ ra một lúc, sau đó bật cười. Nếu không phải Trần Cát đã đi cùng Hứa Diên từ lúc chưa có gì, chứ không với tính cách này của hai người, có lẽ chẳng hợp tác được với nhau ấy chứ?

Tuy là Hứa Diên đối xử bạc bẽo với cô, nhưng ít nhất anh đường đường chính chính. Nếu anh biết tin cô không định hợp tác với anh nữa, chắc chắn sẽ không giống Trần Cát, rõ ràng bản thân có ý qua cầu rút rát, lại tới trách móc đối phương trước. Sự rời bỏ của cô có lẽ không là gì với Hứa Diên, đến cảm giác không nỡ chắc cũng chẳng bao nhiêu, nhưng anh chắc chắn sẽ thành tâm thành ý chúc cô tương lai tươi sáng.

Như vậy có phải cũng có thể diện không.

Hứa Diên gửi tin nhắn cho Phạm Giang: “Nhà tôi đổi mật mã cửa rồi.”

Cô biết, Hứa Diên vĩnh viễn sẽ không dùng cái chìa khoá đó, có lẽ đó là thái độ của anh.

Nhưng cô vẫn thay khoá, đây là thái độ của cô, có vài lời không cần nói quá rõ, Hứa Diên sẽ hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.