MÔNG TRÙM TRƯỜNG MỀM QUÃI!

Chương 2: Phần 2




4.

Kỳ Cảnh phồng má, xoay người rời đi. Giống như giận dỗi, lại quay ngược lại.

Tôi cắn môi dưới, ngón trỏ duỗi ra, ấn chiếc kính trên sống mũi xuống.

“Quỷ hẹp hòi.”

“Im đi.”

Sau khi Kỳ Cảnh rời đi, tôi trả lại tất cả những quyển sách mà anh ấy không muốn.

Cuối cùng chỉ còn một quyển, “Triều Đường dã sử”.

Tôi đặt tay mân mê trang bìa, sau một hồi, tôi bỏ nó vào balo.

Kỳ Cảnh nói anh thích đọc.

Sau khi sắp xếp sách trong tủ gọn gàng, đã mười giờ tối rồi.

Tôi mang theo một chiếc balo nặng trịch, rời khỏi thư viện.

Đèn bên ngoài thư viện đã hỏng từ lâu, khung cảnh tối đen như mực.

Tôi đi đến chỗ để xe đạp, một chiếc yên xe đạp lăn đến bên chân tôi.

“Chếc tiệt, đứa nào dám đổ xi măng vào xe của ông đây.”

Là Kỳ Cảnh, anh ấy vẫn chưa đi về.

Tôi lấy điện thoại ra, mở đèn pin, chiếu vào một người một xe bên bồn hoa.

Kỳ Cảnh đưa tay che mặt, bờ môi bị chiếu sáng đến đỏ bừng.

“Này, cậu trả thù tôi bằng cách đổ xi măng vào xe tôi phải không?”

Tôi không nói gì, bước về phía trước vài bước.

Ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kĩ bánh xe đạp, dưới gầm xe có một lớp xi măng đã khô, bánh xe dính chặt vào xi măng.

Tôi nhìn lướt qua chiếc xe đạp phủ một lớp bụi mỏng.

“Xe của cậu cũng để ở đây à?"

Kỳ Cảnh phủi phủi quần, ngồi xổm đối diện tôi.

“Đúng vậy, làm sao cậu biết? Chẳng nhẽ cậu vì cái truyền thuyết nhảm nhí đó mà theo dõi tôi hả? Nếu không tóm được tôi, thì cậu phá xe của tôi? Cậu rất xảo quyệt, Sở Kiều Kiều!”

Kỳ Cảnh nói năng rất hùng hồn, đèn pin trên tay tôi chiếu thẳng vào cằm anh, đột nhiên anh ấy lao đến phía tôi, đè vai tôi xuống.

Tôi mất trọng tâm, không vững, ngửa người ra sau.

Kỳ Cảnh chống hai tay xuống dưới đất, từ trên cao nhìn xuống.

Tay tôi buông lỏng, điện thoại rơi ra, đập xuống nền bê tông.

Ánh sáng chiếu vào sau lưng Kỳ Cảnh, cát bụi phía sau bay bay lên, tôi suýt chút nữa không thể mở mắt.

“Nói, có phải cậu đổ xi măng vào xe của tôi không?”

Qua lớp kính dày cộp, tôi nhìn thẳng vào mắt Kỳ Cảnh.

Trong mắt anh chỉ là một màu đen không thấy đáy.

Tôi nghiêng đầu sang một bên.

“ Mấy ngày trước chỗ này sửa đường, có lẽ họ xem xe cậu như một pho tượng đấy.”

Kỳ Cảnh buông vai tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt nặng nề.

“Xe của ông đây có chỗ nào giống pho tượng cơ chứ!”

Tôi chống vào bậc thềm phía sau, ngồi dậy, nhặt chiếc điện thoại nằm trên mặt đất lên.

Tôi tìm bức ảnh xe đạp ở cổng trường.

“Cậu nhìn xem, xe của cậu giống hệt chiếc xe trong ảnh.”

Kỳ Cảnh thò đầu nhìn sang, mùi nước giặt trên quần áo anh tràn ngập khoang mũi tôi, hai mắt híp lại.

“Hình như thế thật này.”

Tôi mấp máy môi, màn hình điện thoại vụt tắt, hình nền hiện ra.

Kỳ Cảnh nhướng mi, liếc nhìn điện thoại của tôi một chút.

Tôi muộn màng cất điện thoại đi.

Trong mắt Kỳ Cảnh tăng thêm một phần tức giận, anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi.

“Đó là cái gì? Đó là cái gì? Sở Kiều Kiều, cậu mau giải thích cho tôi, giải thích cho tử tế vào!”

Lòng bàn tay Kỳ Cảnh hơi lạnh, chạm vào cánh tay tôi như khối băng gặp lửa, rất nhanh tan thành nước.

Một dòng nước ấm áp cũng chảy qua trái tim tôi, làm tim đập nhanh hơn.

“Lại muốn giả câm đúng không? Hả? Sao cậu lại khóc rồi?”

Tôi hít mũi một cái, mới ý thức được nước mắt đã dính lên kính của mình.

Kỳ Cảnh thu tay lại, lùi về phía sau nửa bước, lạnh lùng nói.

“Sở Kiều Kiều, bao nhiêu tuổi rồi mà cậu vẫn dùng balo hai dây của tụi học sinh tiểu học này? Còn nữa, tóc mái của cậu che cả vào mắt rồi, cậu không thấy vướng víu hả? Chẳng nhẽ cậu chỉ biết đọc sách, vẽ truyện tranh mà không biết tự lo cho bản thân mình đi.”

Tôi hai mắt ướt đẫm, rưng rưng nhìn vào mắt Kỳ Cảnh.

Đáy mắt anh đầy vẻ ghét bỏ, nhưng trong nháy mắt đã bị gió cuốn đi.

“Kỳ Cảnh, chân tớ tê rồi, cậu có thể đỡ tớ dậy được không?”

Cảm giác châm chích từ lòng bàn chân lan lên bắp chân.

Tôi bướng bỉnh cúi đầu không nhìn Kỳ Cảnh nữa.

Bên tai chỉ còn tiếng gió thổi, thật lâu sau, gió đêm thổi đến tiếng thở dài của Kỳ Cảnh.

“Sở Kiều Kiều, tôi thật sự không làm gì được cậu mà.”

5.

Xe đạp của Kỳ Cảnh được chuyển đến bãi rác của trường, nơi chất đống những chiếc xe đạp đã qua sử dụng.

Tôi mất một buổi trưa mới có thể tìm thấy nó.

Nhưng yên xe đạp ở đâu, tôi vẫn không tìm thấy được.

Tôi vùi đầu tìm kiếm trong những linh kiện cũ trên ghế ô tô, ngay khi tay tôi mới chạm vào chiếc yên xe xám tro, trên đầu có tiếng đồ vật rơi xuống.

Phần trên cùng của đống linh kiện rơi xuống, đập vào trán tôi.

Tôi đau đớn lấy một tay che đầu, tay kia dùng sức kéo cái yên xe đạp ra.

Thứ đập vào trán tôi là một ống thép đã bạc màu, cạnh nhọn làm xước chân mày tôi, đau đớn ngay chỗ vết thương cũ.

Tôi đưa tay, chạm vào một vệt ẩm ướt.

Tôi ôm chiếc xe đạp, ngồi chờ ngoài bể bơi đến khi trời tối.

Cho đến khi người đi bơi cuối cùng rời đi.

Trong bể bơi rộng lớn, chỉ có thể nghe tiếng nước tí tách nhỏ giọt trong nhà tắm nam.

Chân tôi đang lơ lửng trong hồ nước, sững người, ngay khi âm thanh trong nhà tắm dừng lại, tôi vẫy vẫy chân, giả vờ như có người đang bơi lội.

“Có ai ở bên ngoài không? Có ai không?”

Đèn trong bể bơi đã tắt một nửa, âm thanh làm sáng lên những bóng đèn cảm ứng bằng giọng nói.

Kỳ Cảnh chân trần bước ra khỏi nhà tắm, chiếc khăn còn quấn quanh eo, nước trên tóc đang nhỏ giọt dọc theo khuôn mặt góc cạnh.

“Sở Kiều Kiều, còn ai khác ngoài cậu ở đây không?”

Tôi đang nghịch nước bể, Kỳ Cảnh đứng cách tôi vài mét, vứt giỏ tắm xuống đất, cầm một chiếc áo phông trắng loạn xạ mặc vào.

Tôi nhấc chân ra khỏi hồ bơi, chỉ ra cửa.

“Quản lý vừa đi khỏi đây, cậu có muốn tôi gọi chú ấy không?”

“Không được đi!”

Kỳ Cảnh nhấc giỏ, vừa hét vừa đi về phía tôi.

Tôi đi giày vào, đứng cạnh bể bơi chờ anh ấy.

Kỳ Cảnh đi một bước, mặt lại càng đỏ hơn, khi đến trước mặt tôi, vẻ mặt đỏ bừng, hai bên tai cũng hồng rực.

“ Cậu.. cởi áo khoác ra.”

Tôi khó hiểu nhìn vào ánh mắt lảng tránh của anh.

“Không được.”

Kỳ Cảnh cúi xuống, nhặt chiếc kính của tôi đặt trên mặt đất, dúi vào tay tôi.

“Không biết tên khốn nạn nào lấy mất quần của tôi rồi. Cậu cho tôi mượn áo khoác, ngày mai tôi trả cậu.”

Tôi đeo kính vào, nhìn rõ đôi mắt ướt át của Kỳ Cảnh, sau đó tròng mắt không tự chủ trượt xuống phía dưới.

“Không cho phép nhìn.”

Kỳ Cảnh đưa tay, che kín kính của tôi.

“ Cậu còn lớn tiếng với tớ một lần nữa, tớ sẽ đi luôn, cho cậu chờ ở đây một mình. Cậu có thể đợi chú quản lý mở cửa cho cậu vào ngày mai.”

Anh nhíu mày nhìn tôi.

“Cậu nghĩ tôi không dám ra ngoài với bộ dạng này á?”

Tôi bĩu môi, cầm áo khoác trên tay, nắm lấy tay áo, quàng qua eo Kỳ Cảnh một vòng.

“Sở Kiều Kiều! Bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ cậu trộm quần của tôi rồi đấy! Cậu trả quần cho tôi nhanh lên!”

Bàn tay Kỳ Cảnh đột nhiên ôm lấy eo tôi, tôi giật mình hét lên, lại bị anh ấy nắm tay đẩy về phía trước một bước, chỉ còn chút nữa là đụng vào chóp mũi anh ấy.

Mùi sữa tắm dễ chịu của Kỳ Cảnh quanh quẩn quanh tôi, mấy giọt nước trên đầu anh rơi xuống sống mũi tôi.

Tim tôi lỡ mất một nhịp, ma xui quỷ khiến nhón chân lên.

“Sở Kiều Kiều. Thành thật cho tôi, cứ như bây giờ đi ra ngoài, đưa tôi về dưới ký túc xá nam.”

Khi Kỳ Cảnh nói, đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở, ẩm ướt như thạch.

“ Cậu quay người lại.”

“Ồ.”

Tôi cẩn thận từng li từng tí xoay người, quay lưng lại với anh.

Kỳ Cảnh vịn vai tôi, đi ra ngoài.

Tôi nhịn không được muốn ngả lưng vào vòng tay của Kỳ Cảnh.

Hy vọng thời gian dừng mãi ở giờ khắc này.

6.

Truyền thuyết về tình yêu đích thực của Đại học Giang, cũng không hoàn toàn là giả.

Những bức ảnh do người qua đường chụp đẩy topic truyền thuyết tình yêu đích thực lên No.1.

【 Tao bảo mà, truyền thuyết này có thật, Kỳ Cảnh và Sở Kiều Kiều mặc chung một cái áo khoác kìa, nhất định là đang hẹn hò đấy. 】

【 Ui cha, bầu không khí mập mờ này, gió đêm nhẹ nhàng thổi, khung cảnh lãng mạn không thể xen vào. 】

【 Nói mới nhớ, Kỳ Cảnh ghét trạch nữ nhất phải không? Quả nhiên, sức mạnh của tình yêu đó!】

【 Mày biết không? Truyện tranh của Sở Kiều Kiều mới cập nhật lại đó. 】

【 … 】

Tôi mới cập nhật truyện tranh, một câu chuyện tình yêu với nguyên mẫu là tôi và Kỳ Cảnh.

Không nghĩ tới, truyện tranh vừa đăng lên mạng, Kỳ Cảnh đã đến tìm tôi.

Anh đá tung cửa nhà ăn.

“ Ông đây không bao giờ cùng Sở Kiều Kiều yêu đương! Nghĩ đến mùi hôi thối của trạch nữ như cậu ta, tôi đã cảm thấy buồn nôn.”

“ Kỳ Cảnh, cậu không sao chứ? Vừa nãy chúng tôi đang nói về nữ chính bộ phim truyền hình, cô ấy cũng tên Sở Kiều.”

Gân trên cổ Kỳ Cảnh nổi lên, đuôi mắt nhuốm màu hồng.

Anh lạnh lùng quét ánh mắt một vòng bên trong nhà ăn, cuối cùng rơi vào tôi, người đang mua cơm.

Những ngón tay tôi run lên, chén canh sánh ra ngoài.

“ Cậu, cậu tìm tớ có việc gì?”

Hai mắt Kỳ Cảnh đỏ ngầu, anh ấy tức giận ném áo khoác vào người tôi, hất đổ bát canh trên tay tôi.

“ Sở Kiều Kiều, cậu bớt tự cao tự đại đi! Cậu cho rằng cậu nhặt lại chiếc xe đạp của tôi từ bãi rác, sau đó tạo ra hàng loạt các cơ hội ngẫu nhiên gặp tôi, thì tôi sẽ thích cậu sao? Tôi xin cậu, cậu hãy coi như truyền thuyết tình yêu đích thực chưa bao giờ xảy ra, được chứ?”

Môi Kỳ Cảnh tím tái, ánh mắt lạnh lẽo như muốn nhấn chìm tôi.

“Hành vi bây giờ của cậu mang đến rất nhiều rắc rối cho cuộc sống của tôi, làm ơn dừng lại đi được không?”

Tay tôi run rẩy dưới áo khoác, tôi cật lực nhẫn nhịn sự co thắt trong cổ họng.

“ Cậu có thể nói cho tớ biết vì sao cậu lại làm thế với tớ không?”

Kỳ Cảnh bả vai cứng đờ, nở một nụ cười bất đắc dĩ.

“Cậu không biết à? Tôi chán ghét trạch nữ.”

Tôi bướng bỉnh, cố chấp lắc đầu.

“ Trước đây rõ ràng cậu không như vậy!”

Kỳ Cảnh nhíu mày, đáy mắt dâng lên sự căm hận lạnh lùng.

“ Vẽ truyện tranh để ghi lại những câu chuyện chưa bao giờ tồn tại rồi cậu tự đặt mình vào nhân vật đúng không? Rất sướng hả? Cậu thật biến thái!”

Kỳ Cảnh lấy điện thoại, mở trang truyện tranh tôi mới cập nhật ngày hôm qua.

Nam nữ chính mặc chung một chiếc áo khoác, trốn dưới bầu trời đầy sao, cùng nhau ngắm trăng.

“ Có chừng mực đi.”

Nước mắt lưng tròng, tôi nghẹn ngào nói.

“Tớ không vẽ truyện tranh nữa, cậu đừng ghét tớ nữa, có được không?”

Kỳ Cảnh chỉ để lại cho tôi một bóng lưng thờ ơ, dửng dưng.

Bài đăng của Kỳ Cảnh trong topic về truyền thuyết tình yêu đích thực, bị trạch nữ oanh tạc.

【 Cậu dựa vào đâu mà muốn tổn thương Kiều Kiều? Truyện tranh đều không được cập nhật! 】

【 Bộ truyện tôi mới theo đuổi vì cậu mà không được cập nhật】

【 Trạch nữ với cậu không cừu không oán, Sở Kiều Kiều không có làm gì sai! 】

【 Kỳ Cảnh xin lỗi Sở Kiều Kiều】

【 Xin lỗi ngay! 】

7.

Khi Lâm Ngữ bước vào, tôi mới tắm gội xong.

Mái tóc ướt dính bết vào mặt, hốc mắt đỏ hoe vì hơi nước.

“ Sở Kiều Kiều, cậu vẫn đang vẽ hả? Cậu còn muốn tay phải nữa hay không!”

Lâm Ngữ giật cây bút từ tay tôi, bẻ gãy thành hai nửa.

Tay tôi tê cứng, không còn cảm giác vì tư thế vẽ trong thời gian dài.

“Lâm Ngữ, cậu làm gì vậy!”

Lâm Ngữ kéo tôi ra khỏi ghế, lật tung tập tranh của tôi, những bản vẽ trong kẹp chấn động rơi đầy xuống nền.

Lâm Ngữ giữ lấy vai tôi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tôi.

“ Không thích Kỳ Cảnh nữa, được không?”

Tôi run run vén tóc ra sau tai, thoát khỏi tay Lâm Ngữ, quỳ xuống nền nhặt những bức tranh đang vương vãi.

“ Cậu không hiểu! Cậu không hiểu được!”

Nhặt hết những bức tranh, tôi ngẩng đầu lên, nước mắt rơi trên khuôn mặt mơ hồ của chàng trai trong tranh.

“ Anh ấy sẽ chết…”

Bước tranh cuối cùng trong kẹp, một chàng trai kiêu ngạo đang cầm dao, quỳ trong vũng máu, ánh mắt tuyệt vọng.

Đằng sau bóng lưng gầy gò của anh là núi lớn âm u, lặng im đến đáng sợ.

Những lên án của nhóm trạch nữ đã đến tai lãnh đạo nhà trường, Kỳ Cảnh buộc phải đi đến dưới tầng ký túc xá nữ.

Anh giơ loa đứng giữa đám người, lạnh lùng như một pho tượng.

“Sở Kiều Kiều, rất xin lỗi, tôi sai rồi.”

“Sở Kiều Kiều, mong cậu tha thứ cho tôi.”

Giọng nói của Kỳ Cảnh mỗi lúc một to hơn.

Tôi mặc kệ mái tóc ướt sũng, vội vàng mặc thêm áo khoác, chạy xuống dưới tầng.

Kỳ Cảnh mặc một chiếc áo khoác màu hồng, từ xa nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

Tay tôi run đến mức không thể kéo khóa áo khoác, lo lắng đến mức giật bung nó ra.

“ Sở Kiều Kiều, tôi sai rồi, rất xin lỗi.”

Ký Cảnh đi đến trước mặt tôi, ngón tay nắm khóa kéo, nhẹ nhàng kéo ngược lên, các khớp tay sượt qua cằm tôi.

“Cậu có thể nói đám fan hâm mộ của cậu đừng làm phiền tôi nữa, được không?”

Anh nghiêng đầu thì thầm vào tai tôi.

Tôi nghơ ngác nhìn đôi giày vải màu xanh trên chân Kỳ Cảnh, cổ họng như bỏng rát, không nói nên lời.

“Tớ không biết, tớ không biết bọn họ đã làm như vậy, rất xin lỗi Kỳ Cảnh.”

Lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi, tôi nắm chặt tay, giấu chúng ra sau lưng.

Lông mày Kỳ Cảnh bắt đầu giãn ra, như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

“Rất xin lỗi, tôi đi trước đây, hy vọng sau này chúng ta không bao giờ gặp lại.”

Bóng lưng màu hồng của Kỳ Cảnh dần biến mất khỏi tầm mắt tôi, hô hấp của tôi bắt đầu gấp gáp, tim đập nhanh dị thường, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Trong nháy mắt, tôi mất hết ý thức.

“Bộ truyện tranh rẻ rách này có gì hay mà để cậu thức hai ngày để vẽ vậy?”

Kỳ Cảnh đứng bên trái tôi, dựa lưng vào cửa sổ gọt táo, che dấu ánh mắt lườm nguýt của mình.

Tôi chưa kịp thích ứng với ánh sáng, nheo mắt nhìn Kỳ Cảnh.

Anh ấy giống như đang khóc, đôi mắt anh lấp lánh như pha lê.

Tôi đưa tay ra, đầu ngón tay như muốn vuốt ve đôi mắt đẫm lệ của anh, đờ đẫn nói.

“Đừng khóc, em sẽ không để kết cục trở thành như vậy đâu.”

“Sở Kiều Kiều, cậu làm gì vậy?”

Bàn tay đang dừng giữa không trung của tôi nhiều thêm một trái táo đã gọt vỏ.

Kỳ Cảnh khoanh tay trước ngực, cười như không cười, nhíu mày nhìn tôi.

“Cậu nằm mơ à?”

Nếu tất cả đều là mơ thì tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.