Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 97 : Thực Thi Quỷ




Trời đã về khuya, lúc này Manan lẽ ra đã đi ngủ rồi mới đúng, nhưng hiện tại hắn chẳng buồn ngủ một chút nào.

Mặc bộ đồ ngủ màu xám trên người, đội chiếc mũ ngủ trên đầu, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo đã vội vã ra ngoài hành lang khách sạn.

Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đã bị đánh bại trong cuộc chiến bí mật bảy năm trước, nhưng họ vẫn có một sức ảnh hưởng nhất định đến thành phố này.

"Đáng chết, đáng chết. . ."

Manan lẩm bẩm, hắn hiếm khi khẩn trương như này, nhưng mấy phút trước, một tin nhắn khẩn cấp gửi đến khiến hắn thực sự khó mà giữ được bình tĩnh.

Dừng lại trước một cánh cửa, hắn điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng giữ bình tĩnh, gõ cửa rồi bước vào.

Cửa sổ để mở, gió đêm tràn vào phòng, vén rèm cửa lên khiến nhiệt độ trong phòng lạnh hơn một chút.

Một người đàn ông đang ngồi bên bệ cửa sổ, mặc một bộ quần áo giản dị, mọi thứ trông rất bình thường, ngoại trừ thanh kiếm dài được dắt ở thắt lưng.

Đối với người đàn ông này, thanh kiếm này từ trước đến nay chưa bao giờ rời xa khỏi người, ngay cả khi ở nhà vào đêm khuya.

Trên bao kiếm bằng da màu đen, họa tiết arabesque phức tạp được viền bằng dây bạc, ánh sáng mờ nhạt lơ lửng trên đó, một ít hạt ánh sáng giống như bụi trôi nổi lên trên.

Bàn tay của người đàn ông lướt nhẹ trên lưỡi của thanh thập tự kiếm màu bạc, ngón tay không ngừng cọ xát vào kim loại lạnh lẽo, động tác tuy tùy ý nhưng cứ như thể có thể xuất kiếm ra bất cứ lúc nào.

Thanh kiếm này trông có vẻ bình thường, nhưng đối với người đàn ông, nó có một ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Đây là "thanh kiếm bí mật" do Quốc vương Kogardel ban tặng.

Không phải mọi Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đều sẽ có một thanh kiếm như vậy, chỉ những Người thăng hoa được hoàng gia công nhận mới nhận được thanh kiếm này như một lời ngợi khen.

Nó đại diện cho thân phận, đồng thời cũng đại diện cho sự phục vụ trực tiếp của họ đối với Hoàng gia Kogardel. Họ là lưỡi kiếm sắc bén của Đức Vua vung ra thế giới siêu phàm từ trong bóng tối.

Người đàn ông quay lưng về phía Manan, lúc này hắn không ngủ mà nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt sâu thẳm, trầm mặc không nói, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.

Trong phòng chỉ có nguồn sáng duy nhất chiếc đèn ngủ cạnh giường. Nhờ sự trợ giúp của chút ánh sáng mờ ảo này, Manan có thể miễn cưỡng nhìn thấy mấy cái túi đựng xác dựng dọc theo góc tường, kéo dài đến tận sâu trong bóng tối.

Manan không khỏi rùng mình, mỗi lần nhìn thấy mấy cái túi đựng xác này, hắn lại ớn lạnh đến thấu xương.

Trong khoảng thời gian làm việc với người đàn ông này, Manan cảm thấy đó là khoảng thời gian khổ cực nhất đối với mình.

"Manan, mỗi khi nhìn thấy thành phố này, ta lại cảm thấy nó tràn đầy ma lực... một thứ ma lực thu hút chúng ta cược mọi thứ vào trong đó."

Người đàn ông lên tiếng trước Manan, nhưng vừa mở miệng đã nói về điều gì đó mà Manan không thể hiểu nổi.

"Ta vẫn còn nhớ cảnh khi sơ tán khỏi đây bảy năm trước. Ta thậm chí còn không phải là một Người thăng hoa khi đó, chỉ là một người lính bình thường. Ta không biết tại sao, nhưng khi rời khỏi thành phố này, ta thực sự cảm thấy cực kỳ bi thương."

Nhiều năm qua, hắn thường nhớ lại ngày hôm đó, nhưng mãi vẫn không thể tìm ra câu trả lời.

"Nơi này không phải là quê hương của ta. Ta không nên có cảm giác thân thuộc ở đây. Về phần cảm giác vinh dự hay thất vọng? Ta không nghĩ ta có những cảm giác đó."

Với tay ra, hắn thử nắm lấy thành phố này.

"Nhưng nó lại cuốn hút đến như thế, đến nỗi ta đã mơ về nó trông như thế nào trong suốt những năm qua..."

"Đừng cảm thán, Thorndike, có chuyện rồi."

Manan sải bước tới, nhưng Thorndike phớt lờ hắn, trên mặt vẫn còn sự si mê đối với cái thành phố này.

Hắn đã quen với điều này. Kể từ thất bại trong Cuộc chiến bí mật, sau khi Thanh kiếm bí mật của Đức Vua bị đuổi ra khỏi Opus, rất nhiều người mắc phải triệu chứng kỳ lạ này, như thể cảm giác sỉ nhục khi chiến bại bị bóp méo và biến thành dục vọng chiếm hữu cái thành phố này.

Những cảm xúc phức tạp và những mục đích khác nhau, cũng như cuộc tranh chấp lịch sử khi Thành phố Thánh thất thủ, quá nhiều cảm xúc và mục đích được trộn lẫn vào đó, khiến cho dục vọng của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đối với thành phố này ngày càng trở nên méo mó.

Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đang mong muốn khai chiến với một cuộc chiến bí mật khác nhằm chiếm lại thành phố của Lời Thề này. Mỗi năm, đều có những lời hô hào như vậy trong Thanh kiếm bí mật của Đức Vua.

Cũng có một số kẻ cuồng tín cực đoan nói rằng họ sẽ vào "Phòng khai hoang" một lần nữa và giành lại xác của Cyrin Kogardel. Là "Vinh Quang Giả" trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, hắn có sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí trong lòng một số người, hắn còn thực sự như một vị thần.

Manan nói: "Vài giờ trước, Cục Trật tự đã đột kích vào nhà máy của 'Người Nghiện'. Tất cả người trong đó đều đã chết, bao gồm cả David và Bill, hàng hóa cũng chưa kịp chuyển đi."

"Đã biết", Thorndike chỉ vào chiếc radio ở đầu giường, "Bản tin nói rằng một vụ nổ đã khiến một nhà máy trên cầu cảng sụp đổ. Nguyên nhân vẫn đang được điều tra".

"Chúng ta phải làm gì đây? Cục Trật tự đã nhận ra", Manan lo lắng hỏi. "Mặc dù ngươi có thể sẽ tức giận khi nghe điều này, nhưng ngươi phải biết rằng thành phố này thực sự nằm dưới quyền kiểm soát của Cục Trật tự".

Có một chút gì đó không hài lòng hiện lên trong mắt Thorndike, nhưng hắn đã che giấu rất kỹ, cũng không cần phải nổi giận với Manan.

"Tổn thất rất nhiều nhưng có thể chấp nhận được. Trước đây ta đã gặp David một lần, từ đó hàng hóa của 'Người Nghiện' đã bắt đầu được chuyển đi. Những gì còn đọng lại ở David chỉ là một phần nhỏ. Phần lớn hàng hóa, nếu ta đoán không lầm, thì đang trên đường đến nhà ga".

Mọi thứ tốt hơn mong đợi, Thorndike đã sắp xếp mọi thứ.

Nghe vậy, Manan nhẹ nhõm đi rất nhiều, hắn thở dài một hơi và sợ hãi nói: "Cũng may mà đạt chỉ tiêu".

"Ừm, cũng may mà đạt chỉ tiêu, không biết cấp trên cần nhiều linh hồn như vậy để làm gì."

Thorndike hoang mang lắc đầu, sau Cuộc chiến bí mật thì hắn được thăng cấp lên làm Người thăng hoa, từ đó đến giờ thì tích cực đối đầu với Cục Trật tự, nhưng hắn chưa bao nghĩ được rằng cách đây không lâu lại có một mệnh lệnh kỳ lạ.

Thu thập linh hồn, thu thập linh hồn bằng mọi giá. Công việc này rất lạ lẫm đối với Thorndike, vì vậy hắn phải tìm tới nhóm lính đánh thuê kia, nhờ "Người Nghiện" để thu thập linh hồn.

"Cũng may là tất cả đã kết thúc, chúng ta dự kiến sẽ lên tàu vào tối mai và rời Opus", Thorndike nói

"Tàu hỏa?" Manan sửng sốt, "Đây có phải là kế hoạch trước kia đâu? Không phải là dọc theo sông Rhine đến Cảng Tự Do, rồi trở về bằngđường biển?"

"Đó là kế hoạch nói cho 'Người Nghiện', kế hoạch thực sự là rời đi bằng đường sắt." Thorndike nói.

"Ngươi chưa bao giờ tin tưởng những kẻ đó?"

"Không bao giờ, hành động của chúng ta phải được giữ bí mật tuyệt đối, và chỉ có người chết mới giữ được bí mật."

Thorndike lạnh lùng nói, "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để chúng sống, kể cả David, ngay từ đầu. Chỉ là thay đổi thứ tự chết mà thôi".

Lời nói cực kỳ tàn nhẫn thốt ra từ miệng hắn, chẳng trách hắn bị gọi là "Thực Thi Quỷ", giống như một con quái vật tàn nhẫn, tham lam ăn tươi nuốt sống máu thịt.

"Chỉ là David đã chết như thế. Điều này thực sự khiến ta bất ngờ. Hắn khá chuyên tâm vào công việc của mình..." Thorndike trầm tư vài giây rồi hỏi: "Kodling thì sao? Hắn còn sống không, ta nhớ hắn vẫn còn một buổi biểu diễn vào tối nay".

"Hắn vẫn còn sống, nhưng đã biến mất sau buổi biểu diễn. Người của chúng ta đã đến nhà hắn nhưng không tìm thấy dấu vết của hắn. Hắn đã biến mất." Manan có chút bất an, "Cũng có thể là hắn cũng bị tập kích".

Thorndike nheo mắt và tự hỏi, và một lúc sau, hắn nói.

"Có lẽ Kodling đã phản bội và đào tẩu."

"Cái gì?"

"Về bản chất, Kodling mới là thủ lĩnh của 'Người Nghiện'. Mặc dù ta không thích hắn cho lắm, nhưng ta phải thừa nhận rằng, với tư cách là một lính đánh thuê, hắn vẫn có một chút trình độ. Không biết chừng hắn đã nhận ra điều gì đó từ sớm rồi."

Thorndike đột nhiên nghĩ đến, mặc dù rất không có khả năng, nhưng cũng là đáng giá chú ý một điểm.

"Cũng có ó thể David phản bội chúng ta, hắn đã cảnh báo cho Kodling... Quên đi, dù sao loại chuyện này cũng không quan trọng, tiếp theo nữa chúng cũng vô dụng."

Thorndike thản nhiên vẫy tay, chậm rãi đứng dậy, đi vào bóng tối, vươn tay hất nhẹ mấy cái túi đựng xác dựng đứng.

"Nhưng mà, Kodling vẫn còn chút tác dụng."

Thorndike ngoảnh đầu lại nhìn Manan và nói.

"Thông báo cho 'Tiểu đội Trường Kiếm', phối hợp hành động với chúng ta vào tối mai, đánh lạc hướng đội hành động của Cục Trật tự cho đến khi chúng ta rút lui an toàn khỏi Opus. Còn nữa, tung thông tin tình báo về Kodling, ngay lập tức, không thể để cho Cục Trật tự nhàn rỗi."

"Phái cả đội ra ngoài, ai sẽ bảo vệ chúng ta? Những người còn lại đều đang loanh quanh ở rìa Opus. Họ không thể tiến sâu vào thành phố để hỗ trợ chúng ta. Bây giờ chỉ có mỗi tiểu đội này trong thành phố", Manan phản đối, "Nếu đúng như vậy thì chỉ có ngươi và ta, cùng mấy người lính hộ tống chuyến tàu này?"

"Như vậy vẫn chưa đủ sao?" Thorndike hỏi ngược lại.

"Ta chỉ là một người bình thường, không phải là Người thăng hoa như ngươi. Trong hoàn cảnh này, chỉ có ngươi là Người thăng hoa hộ tống chuyến tàu. Một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."

"Không có ngoài ý muốn, Manan, chỉ cần mình ta là đủ rồi."

Thorndike quay lưng về mấy cái túi đựng xác dựng đựng, giơ thanh kiếm của mìnhlên.

"Đừng quên, ta là người được công nhận."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.