Mê Vợ Không Lối Về

Chương 178




Chương 178:

Anh quay đầu nhìn bác sĩ pháp y đang khám nghiệm tử thi rồi nói với Tông Triển Bạch: “Tôi đang ở nhà xác điều tra nguyên nhân cái chết của Thẩm Tú Tình.”

Tông Triển Bạch cúp máy chuẩn bị đi thì phát hiện hai đứa bé ngồi ở ghế sau.

Anh không thể đưa chúng đi tới nơi không sạch sẽ như vậy.

“Mami cháu đâu?” Lâm Tinh Tuyệt chớp mắt, chỗ này đóng chặt cửa, vốn không có bóng dáng của mami.

Tông Triển Bạch không biết giải thích làm sao: “Ba đưa hai đứa về nhà trước sau đó đi tìm mami về được không?”

Đôi lông mày nhỏ nhắn của Lâm Tinh Tuyệt khẽ chau giống hết với Tông Triển Bạch, cậu lại hỏi một lần nữa: “Mami cháu đâu?”

Mami lớn như vậy cũng sẽ không đi lạc, lẽ nào gặp phải nguy hiểm gì?

Lâm Tinh Tuyệt nghĩ như vậy rồi hít một hơi lạnh: “Mami của cháu có phải mất tích rồi không? Chú cũng không tìm thấy mami?”

Đứa trẻ này quá mẫn cảm, gần như không thể giấu giếm điều gì.

Tông Triển Bạch nhìn cậu bằng ánh mắt rất kiên định: “Sẽ tìm thấy.”

Hai nắm đấm nhỏ nắm chặt, hốc mắt đỏ hoe: “Có lẽ chú không thích mami cháu nhưng nể tình mami đã sinh hai đứa cháu ra, chú nhất định phải tìm thấy mami, bảo đảm sự an toàn cho mami. Có lẽ chú cũng không muốn nhận cháu và em nhưng trên người cháu chảy dòng máu của chú, nể tình chúng cháu, nhất định phải tìm thấy mami.”

Tông Triển Bạch quay đầu, một tay đỡ trán, bóng đen đã chắn đi nửa khuôn mặt. Tiếng anh khàn đặc: “Tại sao cảm thấy ba không thích mami các con, không nhận các con chứ?”

“Nếu như chú thích mami, yêu mami thì sẽ không ly hôn với mami.” Lâm Tinh Tuyệt nói rồi cúi đầu xuống thập nhìn mũi chân mình: “Bên cạnh mami cháu chưa từng có một người đàn ông nào, nhưng khi nãy chú xem xong kết quả giám định không tin chúng cháu là con của chú. Chú làm tổn thương chúng cháu, cũng làm tổn thương mami.”

Tiếng Lâm Tinh Tuyệt trùng xuống khiến bầu không khí trong xe cũng chìm vào im lặng.

Có thể nghe rõ được tiếng thở khi nặng nề lúc nhẹ tênh đầy nhưng âu lo thấp thỏm.

Yên tĩnh một lúc lâu, Tông Triển Bạch mới lấy lại được tiếng nói, anh nói bằng giọng sau khi mất tiếng.

“Không, không phải chú không muốn nhận cháu, còn chuyện ly hôn…”

Anh không biết giải thích thế nào vì điều cậu nói không sai.

Không có lời nào giải thích.

“Cháu hiểu.” Lâm Tinh Tuyệt người nhỏ nhưng lớn gan: “Đàn ông thích mới nới cũ cũng rất bình thường. Cháu vốn muốn tìm cho mami một người đàn ông đẹp trai hơn chú, có tiền hơn chú nhưng vẫn luôn không tìm được, nhưng cháu sẽ tiếp tục nỗ lực.”

Tông Triển Bạch: “…”

Đây thực sự là con trai anh?

Con trai ngoan.

Anh quay đầu nhìn Lâm Tinh Tuyệt: “Ba là ba con.”

“Quan hệ huyết thống.”

Tông Triển Bạch: “…”

“Chú đã ly hôn với mami rồi, mami cháu có quyền tìm người khác.”

Thằng nhóc này.

Anh mím mép: “Mami con không nói cho con biết chúng ta chưa làm giấy ly hôn sao nên trên danh nghĩa, chúng ta vẫn là vợ chồng.”

Cái gì?

Lâm Tinh Tuyệt mắt tròn xoe, mami vẫn chưa làm giấy ly hôn với chú ta?

Vậy lúc đầu ly hôn kiểu gì?

“Người lớn hai người làm việc sao lại không nghiêm túc thế?” Lâm Tinh Tuyệt rất khổ não. Nếu như còn có giấy chứng nhận kết hôn, vậy thì hôn nhân của họ hợp pháp, làm sao cậu tìm cho mami người tốt hơn chứ?

“Anh à, mami đâu?” Lâm Huệ Tinh kéo áo Lâm Tinh Tuyệt, trùng da mắt: “Em buồn ngủ quá, muốn mami ôm đi ngủ.”

Lâm Tinh Tuyệt ôm em gái vào lòng: “Em ngủ trước đi, anh dỗ em ngủ.”

“Ba đưa hai đứa về trước.” Tông Triển Bạch khởi động lại xe lái trở về.

Không lâu sau, họ đã tới biệt thự, trên đường đi, Lâm Huệ Tinh dựa vào lòng anh trai ngủ thiếp đi.

Tông Triển Bạch mở cửa xe đi xuống, mở cửa sau rồi cúi người ôm Lâm Huệ Tinh lên. Đây không phải lần đầu anh ôm nhưng cảm giác lần này không giống lần trước.

Trái tim không ngừng run lên, ngay cả ngón tay cũng run rẩy theo. Đây là con gái anh, trong người chảy dòng máu của anh.

Lâm Tử Lạp sinh cho anh.

Cơ thể nhỏ xíu của cô bé mềm mại khiến chảy tim anh cũng tan chảy.

Lâm Tinh Tuyệt không muốn để Tông Triển Bạch bế nhưng mình lại không bế nổi nên chỉ đành cho anh bế cô bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.