Mê Vợ Không Lối Về

Chương 132




Chương 132:

Rượu đế không nhẹ như rượu đỏ, sau khi vào trong cổ họng là cảm giác thiêu đốt, xuôi theo thực quản xông vào dạ dày, cuộn sóng sôi trào.

Cô che mũi, uất ức nói: “Cay quá.”

Tông Triển Bạch tiếp tục rót đầy chén.

Người ta nói rượu đế sợ người can đảm, có lẽ là có căn cứ. Cồn kích thích đại não của con người, khiến người ta trở nên hưng phấn.

Đối với người có tửu lượng không tốt, uống một chén rượu đế có nồng độ cồn cao thì sẽ say bất tỉnh nhân sự.

Hà Khiếu Ninh mượn men rượu, áp vào lồng ngực hắn, mặt dán lên ngực hắn, nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Tông Triển Bạch cũng không đẩy cô ra, cô mừng rỡ, ôm cổ hắn: “A Hạo, em yêu anh.”

“Thật sao?” Tông Triển Bạch đưa rượu cho cô: “Chứng minh cho anh đi.”

Hà Khiếu Ninh nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, đưa tay nhận lấy, không uống mà ném thẳng xuống đất, hơi cồn tản ra khắp phòng, cô chỉ trái tim mình: “Anh muốn em chứng minh?”

Cô cười ha ha: “Em chứng minh cho anh thấy.”

Cô túm bình rượu trên bàn, khuôn mặt mê ly nhìn chằm chằm vào Tông Triển Bạch, nhếch khóe môi đầy quyến rũ, từ từ đẩy dây vai áo, chiếc váy dây màu đỏ bằng lụa trượt xuống cơ thể, bên trong là một bộ nội y màu đen gợi cảm.

Cô ngửa đầu, mở miệng uống bình rượu.

Độ cồn cao thiêu cháy yết hầu, cô nén chịu. Tông Triển Bạch nhất định là đang thử thách cô, nếu như cô uống là có thể chứng minh tình yêu của cô dành cho hắn.

Hắn nhất định sẽ yêu cô, nhất định sẽ yêu cô!

Tông Triển Bạch khẽ nghiêng mặt đi, tránh khỏi thân thể chỉ còn mặc nội y của cô.

Bịch!

Bình rượu trượt xuống khỏi tay cô, rơi xuống đất.

Rượu còn sót lại trộn lẫn với mảnh vụn thủy tinh, tung tóe khắp nơi.

Hà Khiếu Ninh đỏ bừng cả mặt, ngã lên giường: “Em không ổn rồi…”

Cô khoát tay: “Em không uống được.”

Tông Triển Bạch đặt chén rượu xuống, nhắm mắt lại, một tay đỡ trán, xoa mi tâm.

Ong ong…

Điện thoại di động của hắn bỗng nhiên rung lên.

Hắn từ từ mở to mắt, lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị số điện thoại của Quan Kình, hắn nhấn nghe.

Thanh âm của Quan Kình lập tức truyền tới: “Tôi đưa người đến rồi.”

“108.” Hắn nói rồi cúp điện thoại.

Quan Kình ở dưới đại sảnh khách sạn, nhìn chiếc điện thoại bị cúp máy, cau mày, lại nhìn hai người đàn ông ở bên cạnh: “Đi theo tôi.”

Bởi vì Tông Triển Bạch không nói muốn dạng gì.

Cậu ta lo lắng Tông Triển Bạch không hài lòng nên tìm hai người tới.

Đưa người tới phòng 108.

Nhìn thấy tình trạng bên trong, Quan Kình đơ cả người.

Mặt đất hỗn loạn, cả phòng toàn mùi rượu, điều này còn chưa tính là gì, chủ yếu là Hà Khiếu Ninh không mặc quần áo đang nằm trên giường kìa, chuyện gì xảy ra vậy?

“Điều này…” Quan Kình thận trọng nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Mà hắn lại nói muốn tìm đàn ông…

Quan Kình dường như đã hiểu ý của Tông Triển Bạch, cậu ta không khỏi mở to mắt: “Dù cho anh không thích cô ấy nhưng cô ấy đã từng đi theo anh, đối xử với cô ấy như thế…”

Ánh mắt sắc bén của Tông Triển Bạch liếc tới, Quan Kình lập tức im miệng.

Hà Khiếu Ninh nằm trên giường uốn éo người, khó chịu, cô rất khó chịu, trong dạ dày như bị lửa đốt, khó chịu buồn nôn.

Hoàn toàn không phát hiện trong phòng có thêm người.

Hai người đàn ông cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn lén lên giường.

Tông Triển Bạch cất bước đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Quan Kình thì dặn dò: “Quay xong thì đưa cho nhà họ Hà một bản, cậu tự đi đưa.”

Nói xong, hắn rời khỏi phòng, không quay đầu nhìn cảnh hỗn độn trong phòng và ánh mắt như sói đói của hai người đàn ông kia.

Quan Kình không bình tĩnh được, đi theo ra ngoài: “Như thế, không tốt lắm đâu?”

Hủy trong sạch của một người con gái ư?

Quan Kình không hiểu nổi hắn, thủ đoạn của hắn trên thương trường độc ác như thế nào cũng không sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.