Mê Vợ Không Lối Về

Chương 129




Chương 129:

“Vú Vu, buổi tối vú chuẩn bị một chút, tôi có việc phải đi ra ngoài.” Hắn cũng không định ở nhà ăn cơm, chỉ là không muốn để cho Trang Kha Nguyệt ở nhà không an lòng, bởi vậy đem chuyện này nói cho bà biết.

“Anh không ăn ở nhà?” Lời này là Lâm Tử Lạp hỏi, hỏi xong cô liền hối hận, có vẻ có chút không cần thiết.

Hắn cười khẽ, nhàn nhạt ừ một tiếng, “Có chút việc phải làm, em cứ ở gian phòng trước kia, đúng lúc Tiểu Hi ở bên trong, như vậy em cũng tiện chăm sóc nó.”

Hắn đã sắp xếp tốt mọi chuyện, trong lòng Lâm Tử Lạp cảm thấy rất cảm kích, cô gật đầu, lại một lần nữa nói: “Cảm ơn.”

“Chúng ta là vợ chồng, không cần khách khí với tôi như vậy.” Năm chữ đầu, hắn nhấn mạnh, nhìn như là nói với Lâm Tử Lạp, vừa giống như nói cho vú Vu và Trang Kha Nguyệt, để mọi người hiểu rõ quan hệ hiện tại của hắn và Lâm Tử Lạp.

Tông Triển Bạch đứng lên, Lâm Huệ Tinh ôm cánh tay của hắn không buông: “Ba muốn đi đâu, con có thể đi cùng ba không?”

Cô bé chớp mắt, ngước đầu lên.

Tông Triển Bạch bóp cái mũi nhỏ của bé, từ chối nói: “Không thể.”

“Vì sao?” Lâm Huệ Tinh thất vọng hỏi, bé muốn đi cùng với ba ba.

Ngộ nhỡ hắn đi rồi không quay về thì làm sao bây giờ?

Như thế bé sẽ không có ba rồi.

Không được, bé không thể để ba rời đi được.

Tông Triển Bạch rất có kiên nhẫn dỗ cô bé: “Con muốn ba thích con không?”

Lâm Huệ Tinh không chút do dự gật đầu: “Muốn”

“Vậy con phải nghe lời ba nói, ba mới thích con, đúng không?”

“Đúng.”

“Cho nên bây giờ con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi ba.”

Lâm Huệ Tinh có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu một cái: “Được rồi, vậy ba về sớm một chút.”

Nếu như bé không nghe lời, bé sợ ba sẽ không thích bé.

Tông Triển Bạch lên lầu thay một bộ quần áo, bộ quần áo vừa nãy lúc Lâm Huệ Tinh rửa mặt cho hắn bị ướt, có chút dính người hơi khó chịu.

Hắn mặc một bộ tây trang đen thui, mạnh mẽ rạng rỡ, lúc ngọn đèn chiếu rọi xuống, tư thế hiên ngang đĩnh đạc, khí chất hào hoa, hết sức đẹp mắt.

Chỉ là vẻ mặt lãnh đạm của hắn như cấm người khác đến gần.

Lâm Huệ Tinh nhìn người đàn ông từ trên lầu đi xuống, nhìn đến ngây dại.

Trang Kha Nguyệt đút cơm cho bé cũng quên không há miệng, một đôi mắt to trong veo như như nước, thẳng tắp nhìn.

“Tiểu Nhụy.” Trang Kha Nguyệt nhắc nhở bé.

Lâm Huệ Tinh hồi hồn, cảm thán một tiếng: “Ba ba thật là đẹp trai.”

Ba ba của bé là đẹp trai nhất.

Trang Kha Nguyệt tưởng như là cũng bị đứa trẻ này hù dọa, còn nhỏ như vậy, đã mê trai?

Lúc Tông Triển Bạch đi đến cửa, Lâm Huệ Tinh bỗng nhiên trượt xuống khỏi ghế, chạy tới, đứng cách chỗ hắn không xa, nhìn hắn hỏi: “Ba ơi, ba có quay về không? Ba có phải sẽ vứt bỏ bọn con, không cần bọn con nữa sao?”

Bởi vì Lâm Tinh Tuyệt nói với bé, là ba không cần bọn họ, cô bé sợ, ba đi khỏi cánh cửa này sẽ không trở về nữa, lần thứ hai vứt bỏ bé, anh trai và cả mẹ.

Vành mắt của bé đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Đừng bỏ rơi bọn con.”

Bé sợ, cực kỳ sợ.

Bé không muốn ba rời đi.

Đối diện với đôi mắt nhỏ ngập tràn bất an, Tông Triển Bạch đi tới, sờ sờ đầu của bé, kiên định nói: “Không đâu.”

Cô nhóc này lại vui vẻ, chu cái miệng nhỏ lên: “Hôn nhẹ.”

Bé nhún chân, đưa tay muốn ôm lấy hắn một chút.

Tông Triển Bạch phối hợp cúi người xuống, Lâm Huệ Tinh ôm cổ hắn, bẹp, hôn một cái, nước bọt liền dính lên mặt hắn, còn có bé còn chưa nuốt cơm xuống mà.

Tông Triển Bạch: “…”

Trong lòng hắn nghĩ, kiếp trước chắc chắn hắn đã làm ra chuyện tội ác tày trời, cho nên đời này ông trời mới đem Lâm Tử Lạp đến bên cạnh hắn, còn mang theo hai tên nhóc con này, chuyên để trừng phạt hắn.”

Lâm Tử Lạp cầm một tờ khăn ướt đưa cho hắn.

Tông Triển Bạch không nhận, chỉ nhìn cô với ánh mắt chăm chú.

Con gái cô gây họa cho hắn, cô không nên biểu hiện gì sao?

Lâm Tử Lạp đọc được ý trong ánh mắt hắn, lúc đưa tay muốn lau mặt cho hắn thì Lâm Huệ Tinh kéo áo cô: “Mẹ, mẹ đưa cho con, con lau cho ba.”

Tông Triển Bạch: “…”

Lâm Tử Lạp cúi đầu nhìn con gái mình, ánh mắt tràn ngập khát vọng, khẩn cầu.

Lâm Huệ Tinh níu lấy vạt áo cô, nũng nịu: “Mẹ đưa cho con đi, con lau sạch cho ba nhé?”

Lâm Tử Lạp không từ chối được, đang lúc muốn đưa khăn cho con gái thì Tông Triển Bạch cầm lấy, tự lau mặt.

Lâm Tử Lạp: “…”

Cô u oán nói: “Con gái tôi đâu phải ma quỷ đâu.”

“Không kém là bao.”

Tông Triển Bạch lau mặt, đưa khăn ướt cho Lâm Tử Lạp: “Tôi đi đây.”

Lâm Huệ Tinh cau mày, trong lòng thầm nghĩ những gì ba mẹ vừa nói, cửa nhà đóng lại rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Mẹ, ai là ma quỷ?”

“Không có ai, đi ăn cơm đi.” Lâm Tử Lạp ôm cô bé lên ghế một lần nữa: “Nghe lời bà ngoại nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.