Mê Luyến Đến Nghiện

Chương 3: Hoàng tĩnh lương




Phong Cẩn đặt khay thức ăn lên bàn, khoanh tay trước ngực nhìn cô gái đang khúm núm nhìn mình.

- Ăn đi

- Dạ...

Cô ngoan ngoãn nghe lời anh nhanh chóng cầm khay thức ăn lên ăn, anh cũng quay người đi đến cái tủ lớn kế bên tủ quần áo sau đó anh lấy ra một bộ chăn gối, tiếp tục trải nệm trải sàn thả gối xuống sau đó anh nằm xuống nhắm mắt lại, từ hành động của anh cô đều quan sát sau đó lại cảm thấy áy náy. Vì đây là căn phòng của anh, chiếc giường này của anh nhưng lại để anh nằm dưới sàn như vậy khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.

Lệ Chi Lan ăn xong định mang khay thức ăn đi xuống thì bất ngờ anh ngồi dậy không nói gì mà giành lấy khay thức ăn rời đi, cô cũng không còn cách nào khác đành giao cho anh luôn vậy.

Anh đi vào lần nữa thì thấy cô vẫn chưa chịu nằm ngủ, khẽ nhíu chặt mày lại trầm giọng lên tiếng.

- Sao cô còn chưa ngủ, hay muốn tôi ngủ cùng cô?

Thế mà cô lại gật đầu trong sự ngượng nghịu, nhưng Phong Cẩn đâu dạng vừa nhanh chóng leo lên giường nằm bên cạnh cô nhưng hai người vẫn nằm cách xa nhau, cũng may chiếc giường này rộng lớn.

Nhưng vì cả hôm nay quá mệt đối với cô nên không không quan tâm lắm, hai vợ chồng nằm cùng với nhau là chuyện rất bình thường, chỉ hy vọng người chồng đó không nổi thú tính với cô là được vì cô chưa thể sẵn sàng chuyện đó, vì thế trong chốc lát thì cô đã nhắm nghiền mắt.

Phong Cẩn nhếch môi cười nhạt, xem ra cô vợ từ trên trời rớt xuống của anh cũng rất an phận, mà một phần nào đấy anh còn thấy cô gái nhỏ này quá đơn thuần chẳng khác nào một cún con khúm núm khi đối diện với anh.

Nhưng chưa được bao lâu thì nụ cười anh chợt lạnh lẽo, khi nghĩ đến Hoàng Tĩnh Lương người con gái mà anh từng yêu, sau khi nói lời chia tay với cô ta không biết tâm trạng của cô ta ra sao? Anh cảm thấy có lỗi với Hoàng Tĩnh Lương, anh và cô ta quen nhau cũng đã được hai năm, về gia cảnh của anh thì anh chưa nói cho cô ta biết chắc sau đám cưới thân phận của anh cũng tiết lộ chắc hẳn cô ấy đã biết, có lẽ cô ấy đã sốc khi biết tin này.

....

Trong căn phòng tối tăm, đồ đạc trong phòng đều bị hất tung xuống khiến cho những mảnh thủy tinh vỡ khắp căn phòng, người con gái với bộ váy dài hai dây màu trắng ngồi bịch xuống dưới, hốc mắt đỏ hoe.

Bên cạnh còn có chai rượu vang đỏ, cô ta uống không ngừng nghỉ, ánh mắt căm phẫn nhìn vào tấm ảnh của Phong Cẩn và một người phụ nữ khác, trong chốc lát ánh mắt cô ta di chuyển vào gương mặt điển trai của anh, chua xót nghẹn ngào.

- Cẩn, anh ác lắm anh có biết không hả? Tại sao lại đối xử với em như vậy, tình cảm hai năm của chúng ta anh muốn chấm dứt là chấm dứt hay sao hả?

- Nhưng mà...anh làm cho em bối rối thật đấy, anh là con của một gia đình tài phiệt đứng đầu thành phố A này, mà tại sao không nói với em?

Nghĩ đến hôn lễ thế kỷ mà chưa có ai trong thành phố A này thật hiện được, thế mà trong hôn lễ của anh và người phụ nữ không rõ lai lịch kia lại diễn ra một cách trang hoàng đặt biệt đến như vậy, cô ta nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận.

Hoàng Tĩnh Lương căm phẫn cầm lấy chai rượu uống hết cạn trong chai, trong tí tách chai rượu vỡ tanh tành. Tiếng động đã thành công lay động đến mọi người, ba mẹ cô ta hoảng hốt chạy lên xem con gái của họ.

Vừa bước vào đã thấy cô ta nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo, ba mẹ cô ta càng thêm hoảng loạn chạy đến, Hoàng phu nhân lay người con gái nhưng không thấy cô ta tỉnh lại bà ấy thật sự sợ hãi.

- Tĩnh Lương...Tĩnh Lương, con làm sao vậy? đừng làm mẹ sợ mà...con mau mở mắt ra đi con, ông ơi mau mau gọi xe cứu sống đến đây...nhanh lên!

- Ờm được được, tôi gọi ngay đây.....

Ngay trong đêm khuya Hoàng lão gia và Hoàng phu nhân gấp gáp đưa cô ta đến bệnh viện, hai người họ đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu. Hai tiếng cấp cứu cuối cùng bác sĩ ra, hai ông bà Hoàng vội chạy đến hỏi tình hình.

- Con gái của chúng tôi sao rồi hả bác sĩ?

- May không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bệnh nhân một ngày không ăn thứ gì mà còn uống rượu không ngừng nghỉ, nên chỉ hơi đau dạ dày nên mới dẫn đến ngất xỉu, người nhà nên khuyên bệnh nhân hạn chế uống rượu lại...

- Được được chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ

...

Sáng sớm Phong phu nhân vì biết cả ngày hôm qua Lệ Chi Lan đã quá mệt nên căn dặn người hầu đừng làm phiền giấc ngủ của hai vợ chồng mới cưới, còn đặt biệt dặn đầu bếp nấu mấy món thanh đạm cho cô rồi bà mới yên tâm đến công ty làm việc, chiều nay bà còn phải đón một vị khách quan trọng.

Tầm bảy giờ tôi giật mình ngồi dậy, cô hoảng hốt vội đi vào nhà vệ sinh, ngày đầu làm dâu thế mà cô lại ngủ đến tận bảy giờ, chết cô rồi làm sao ăn nói với mẹ chồng đây.

Lúc cô đi xuống thì không thấy chồng mình và mẹ chồng đâu chỉ thấy toàn người hầu, đúng lúc này quản gia Trương đi đến cung kính chào cô.

- Thiếu phu nhân cần tìm gì sao?

Lệ Chi Lan ngượng ngùng nhìn quản gia Trương.

- À...mẹ của tôi đâu rồi thưa bác Trương, tôi không thấy bà ấy đâu cả...

- Dạ bà chủ từ sáng sớm đã đến công ty rồi thưa Thiếu phu nhân

- Dạ, tôi hiểu rồi

Suy nghĩ một lúc cô quyết định gọi điện cho Phong phu nhân, hy vọng bà ấy sẽ không giận cô vì chuyện ngủ trễ, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

- Có chuyện gì sao, Chi Lan

Nghe giọng nói âm trầm của mẹ chồng rõ ràng không hề đang khó chịu với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi.

- Dạ...dạ, con xin lỗi mẹ vì con lỡ ngủ đến tận bây giờ ạ, con làm không đúng bổn phận của một cô con dâu, xin mẹ thứ lỗi cho con...lần sau con sẽ cân nhắc thưa mẹ...

Phong phu nhân nhìn đồng hồ trên tay, chỉ vỏn vẹn bảy mười ba phút, bà nghe giọng gấp gáp đến đáng thương khiến cho bà cảm thấy đau lòng, sau đó bà vội trấn an cô.

- Con nói gì vậy Chi Lan, mới có bảy giờ vẫn còn sớm mà hay con ngủ thêm đi, con ngủ đến giờ nào cũng được hết mẹ không nói gì con đâu miễn con được ngủ thoải mái...

Lệ Chi Lan nghe xong liền cảm động ngang, cô còn tưởng bà ấy sẽ trách phạt cô thế mà còn dung túng cho cô ngủ thêm.

- Con...con cảm ơn mẹ ạ

- Ầy con không cần phải cảm ơn đâu, chiều nay mẹ đã sắp xếp cho con và Phong Cẩn sẽ đi ăn tối cùng nhau để bồi dưỡng tình cảm...

Nghe đến đây, gương mặt cô có chút đỏ cái gì mà bồi dưỡng tình cảm chứ, giữa cô và Phong Cẩn làm gì có tình yêu. Bọn họ chỉ là danh nghĩa vợ chồng thôi mà, nhưng lời của mẹ chồng cô không dám phản kháng.

- Dạ thưa mẹ, con biết rồi

Vừa cúp máy thì đúng lúc Phong Cẩn đi vào, nét mặt anh có vẻ như đang lo lắng nhưng khi chạm mặt cô thì gương mặt bình thường nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.