Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 46




Trong nháy mắt đó, Trầm Mộc Bạch cơ hồ liền cho rằng nam chính đã biết cái gì, cô chần chờ nói với hệ thống "Hắn có khả năng hay không đã phát hiện cái gì?"

Hệ thống "Cô cẩn thận một chút."

Trầm Mộc Bạch một mặt lạnh lùng "Trừ nói câu này mi còn biết cái gì?"

Hệ thống "Đừng chết."

Khu giao dịch tại phiên chợ đông nam so với những chỗ khác cao cấp hơn nhiều, vô luận là bán đồ vẫn là mua đồ, đều phải nộp lên lệ phí cho căn cứ. Cho nên, có thể đi vào bên trong, bình thường đều không phú thì quý.

Sau khi giao ra Tinh Hạch tương ứng, hai người đi vào nơi rộng rãi giống như quảng trường bên trong phiên chợ.

Cùng với những phiên chợ khác so sánh, đồ vật bên trong phiên chợ giao dịch khu đông nam càng thêm có giá trị.

Nơi này hoàn cảnh mười điểm tốt đẹp, ngay cả tiếng người cũng không ồn ào, đại đa số lui tới nhìn xem đồ vật bên trên sạp hàng, nếu có nhìn trúng, liền ngồi xổm người xuống cùng ông chủ mở miệng giao lưu.

Trầm Mộc Bạch thấy rõ một nam nhân cầm lấy một khối viên thuốc, cuối cùng cùng ông chủ tiến hành giao dịch, một khi giao dịch là hạ bút liền tiêu không ít con số.

Đỉnh đầu mặt trời càng ngày càng nóng, sau khi rẽ qua mấy con đường, Trầm Mộc Bạch khuôn mặt nhỏ trắng nõn nổi lên một tầng nhàn nhạt ửng đỏ, mà Hoắc Quân Hàn duy trì thần sắc lúc đầu, thở dốc cũng không thở một tiếng.

Hắn có chút cúi đầu xuống, nhìn xem thái dương thiếu nữ tràn đầy giọt mồ hôi, màu băng lam trong con ngươi nhìn không ra tâm tình gì, duỗi tay đem tay thiếu nữ nắm chặt.

Tay trái đột nhiên bị nam chính nắm chặt, thấm thấu ý lạnh xông vào trong da, trên người khô nóng dần dần tán đi, thư giãn thoải mái làm người ta hài lòng.

Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy cằm đối phương khẽ nâng, nhìn không chớp mắt về phía trước, trên mặt vẫn như cũ nhàn nhạt không biểu tình, vẫn rước lấy không ít ánh mắt của phái nữ.

Có chút thụ sủng nhược kinh mắt cũng không nháy, nhìn chằm chằm bên mặt nam nhân tuấn mỹ, Trầm Mộc Bạch phát giác hắn mấy ngày nay có cái gì rất không đúng, nhưng là cô nghĩ tới nghĩ lui đều không thể nghĩ ra cái gì, dứt khoát liền không nghĩ nữa, một mực nhận lấy.

Sau khi lại đi một vòng, hệ thống nói cho Trầm Mộc Bạch đá năng lượng dao động biến mất không thấy, mặc dù thật đáng tiếc, nhưng ít ra không tính là một tin tức xấu.

Trầm Mộc Bạch ngẩng mặt lên, đang định nói cho nam chính, lại phát hiện ánh mắt hắn chuyên chú dừng lại ở một chỗ.

Theo ánh mắt hắn nhìn lại, Trầm Mộc Bạch thấy được một bà cụ tóc trắng đang bán hàng, mà sạp hàng bà lão kinh doanh bên trên để mười cái chậu hoa, bên trong chậu hoa là những đóa hoa chủng loại khác nhau diễm lệ yêu kiều.

Lúc mới bắt đầu mạt thế sơ, bị cảm nhiễm chỉ là một ít động vật, đến sau này, ngay cả thực vật cũng nhận cảm nhiễm. Cho nên có thể nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp như vậy, là một chuyện mười điểm lạ lẫm.

Đám người đi ngang qua ánh mắt đều bị hấp dẫn, có lẽ là nhớ tới thời gian trước kia hạnh phúc không lo, không ít người trên mặt xuất hiện thần sắc u ám bi thương.

Có lẽ là hoa giá cả quá đắt, lại hoặc là bởi vì hiện nay, để cho mình cùng người nhà nhét đầy cái bao tử cũng là một loại hy vọng xa vời, cho nên cũng không có bao nhiêu người vì những hoa kia mà ở lại.

Trầm Mộc Bạch bị Hoắc Quân Hàn lôi kéo đến gần sạp hàng, có một bé gái bảy tám tuổi mở to con mắt, dùng ánh mắt chờ mong khao khát nhìn những bông hoa kia, tựa hồ là cực kì ưa thích.

Một người phụ nữ quần áo sạch sẽ dắt tay bé gái, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn phải phá vỡ hi vọng của con gái, "Lộ Lộ ngoan, những hoa này chúng ta mua không nổi."

Bé gái nhìn hoa, nói, "Ngay cả ba ba cũng mua không được sao?"

Khi nghe được câu trả lời khẳng định của người phụ nữ, bé gái không cam tâm ngẩng đầu nói, "Con chỉ muốn một bông, cũng không được sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.