Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 69: Phó sến súa




Chuông reo tan học vừa vang Tần Nguyệt lần đầu tiên chạy ào ra khỏi lớp trước tất cả mọi người.

Dưới cây phượng rợp bóng nắng chiều thiếu niên đứng đó như bước ra từ ánh sáng xinh đẹp nhất, cô không chút nghĩ ngợi chạy đến lao thẳng vào lòng anh.

"Dịch Bắc!"

Phó Dịch Bắc đang cà lơ phất phất chơi đùa hoa phượng trong tay, nghe cô gọi anh chỉ kịp xoay qua thì cả người cô đã bay thẳng đến ôm chầm lấy cổ anh.

Vì chênh lệch chiều cao mà Tần Nguyệt trước khi xà vào lòng anh còn phải bắt trớn bật lên, Phó Dịch Bắc tuy kinh ngạc nhưng cơ hội thì không thể bỏ.

Anh ôm chặt cô nhấc bổng lên một lúc lâu mới thả cô xuống. Tần Nguyệt cười không khép được miệng nhanh chóng đưa phiếu điểm cho anh xem.

"Em, em đứng thứ 2 toàn khối! Dịch Bắc em đứng thứ 2 đấy!"

Nghe giọng nói chứa đầy sự hưng phấn của cô, Phó Dịch Bắc cũng cong cong môi nhận lấy phiếu điểm trên tay cô xem.

Nhìn tổng thể điểm chung mỗi môn cô vẫn chưa đạt trọn điểm tối đa nhưng khi cộng lại vẫn trên ngưỡng cả khối 11 và xếp sau Trình Duệ max điểm toàn diện.

Anh cười xoa đầu cô, nói:

"Vui vậy sao, khi ở thành phố G em đứng đầu toàn khối đấy!"

Tần Nguyệt chun mũi lấy lại phiếu điểm từ tay anh cất vào ba lô.

"Không thể so sánh được, đứng hạng 2 là em mãn nguyện lắm rồi."

"Em tự biết thoả mãn nhỉ?"

Anh cười hỏi, lại như có ảo thuật lấy từ trong ba lô của mình ra một con kỳ lân nhồi bông.

"Phần thưởng đấy."

Hai mắt Tần Nguyệt sáng ngời nhận lấy con kì lân từ tay anh, thú nhồi bông mềm mại đáng yêu tới mức cô ôm thích không muốn rời tay.

"Dễ thương quá!"

Cô sờ sờ kì lân khẽ nhìn anh hỏi:

"Sao anh biết mà chuẩn bị quà cho em vậy?"

Phó Dịch Bắc nhún vai đem cái ba lô rỗng tuếch của mình vác lên vai.

"Anh biết trước tương lai đó mà."

Tần Nguyệt phì cười vỗ anh một cái:

"Ba hoa!"

Phó Dịch Bắc cũng cười vươn tay ôm vai cô hướng ra cổng trường rời đi.

"Thật ra dù em thi tốt hay không thì con kỳ lân này cũng sẽ thuộc về em."

Tần Nguyệt ôm kì lân mím mím môi nén cười tới khoé mắt cong cong.

"Sao nay anh sến vậy?"

Phó Dịch Bắc xùy một tiếng thò tay véo má cô, còn cố ý kéo một cái cho đã ghiền.

"Đau!" Tần Nguyệt nhăn mặt.

Phó Dịch Bắc bật cười thành tiếng kẹp cổ cô kéo đi.

"Coi nào, về nhà đòi ông nội vé xem pháo hoa thôi. Em thi được hạng 2 phải về đòi 2 vé cho anh!"

Bị anh kẹp cổ lôi đi Tần Nguyệt vừa tức vừa muốn cười, cô hét:

"Phó Dịch Bắc, anh dám xúi bậy em về mách ông nội anh!"

"Mách đi, tùy em xử trí đấy."

Sau đó họ về tới đại viện nhưng vé xem pháo hoa thì không có đòi được vì ông cụ Phó hôm nay không có ở nhà.

Tại cổng lớn La gia Tần Nguyệt chào tạm biệt Phó Dịch Bắc, lúc vào nhà ấy thế mà La Thận Khâm hôm nay lại hiếm khi về sớm đang ngồi trên sofa.

Tần Nguyệt bước vào thấy La Tuệ Lăng và Lý Tuệ Mẫn cũng ngồi cạnh đó thì cô chỉ nhạt giọng chào hỏi.

"Con mới về ạ."

La Thận Khâm đang cầm phiếu điểm của La Tuệ Lăng trên tay, mặc dù lần này La Tuệ Lăng chỉ xếp hạng 4 toàn khối so với trước kia rớt 1 hạng.

Nhưng nhìn thành tích chung của con vẫn phát huy như trước, La Thận Khâm cũng không có yêu cầu gì khắt khe hay trách cứ.

Ông mỉm cười trả lại phiếu điểm cho La Tuệ Lăng.

"Kỳ thi này con thi khá tốt, tiếp tục cố gắng phấn đấu nhé."

La Tuệ Lăng gượng cười nhận lấy phiếu điểm.

"Vâng thưa ba."

Cô ta quả thật cười không nổi, quả nhiên sau khi La Thận Khâm nghe cô ta trả lời xong thì ông quay sang nói với Tần Nguyệt.

"Hôm nay phát phiếu điểm, con mau đưa ba xem nào."

Tần Nguyệt khựng lại hai giây sau đó mới đưa phiếu điểm qua cho ông, vì cô biết lần này mình đã trực tiếp đè lên đầu La Tuệ Lăng hai hạng.

Nếu giờ mà đưa phiếu điểm ra không chừng cô ta còn nghĩ cô khoe khoang, nhưng thôi dẫu sao cũng không ưa gì nhau ghét thêm chút cũng chả hề gì.

La Thận Khâm sau khi nhìn tổng điểm và bảng xếp hạng của Tần Nguyệt thì lập tức kinh ngạc không thôi, ông bật cười ha hả nói tốt vài câu liền.

"Giỏi, con vừa chuyển trường đến ba cứ lo con không thích ứng được nào ngờ thi một lần là đạt hạng 2 toàn khối!"

Tần Nguyệt chỉ cười mà không đáp. Sắc mặt La Tuệ Lăng xanh mét mà Lý Tuệ Mẫn bên cạnh cũng lộ vẻ không vui thấy rõ. Nhưng không ai nói năng gì vì chuyện này chẳng có chỗ nào để bọn họ bới móc được cả.

La Thận Khâm sau thoáng vui mừng thì nói tiếp:

"Ngày mai mở bàn tiệc mời đám nhóc trong đại viện đến để chúc mừng hai cô con gái của ba thi được thành tích tốt!"

Tần Nguyệt không cho ý kiến gì vì cô biết dù mình có phản đối cũng vô dụng.

"Con lên tầng trước."

La Thận Khâm gật đầu: "Mau nghỉ ngơi đi."

Trước khi Tần Nguyệt xoay người còn không ngoài ý muốn nhìn thấy một ánh mắt âm trầm của La Tuệ Lăng quét đến, nhưng cô trực tiếp phớt lờ cất bước rời đi.

La Tuệ Lăng âm thầm cắn răng ánh mắt ngoan độc nhìn theo bóng lưng Tần Nguyệt, cô ta đạt hạng 4 thì chỉ nghe ba nói một câu an ủi lấy lệ, còn tiệc mừng lại phải hưởng ké hào quang của Tần Nguyệt!

Rạng sáng ngày hôm sau La gia đột ngột náo loạn cả lên vì La Tuệ Lăng phát sốt cao đến mê sảng phải nhập viện ngay lập tức.

Dĩ nhiên về tiệc mừng La Thận Khâm vừa bàn đêm qua cũng huỷ bỏ vì mọi người đã nháo nhào vào viện chăm La Tuệ Lăng bị bệnh.

Tần Nguyệt cũng không bận tâm về việc này, dù sao cô cũng không cần bữa tiệc với những người không hoan nghênh mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.