Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 143: Thù mới hận cũ tính một lượt




Suốt thời gian sau đó Phó Dịch Bắc và Tần Nguyệt đều làm tổ trong phòng bệnh, ban đầu Phó Dịch Bắc còn bắt Tần Nguyệt đi lại cử động thân thể.

Nhưng nghe cô làm nũng bảo vết thương trên lưng còn đau lắm nên anh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chỉ khổ cho mọi người tới nuôi bệnh hai con người này, lần thứ n Trình Duệ đến thăm thì cuối cùng đã không nhịn được mà góp ý.

"Nói này, đến khi xuất viện không chừng đem hai người đi cân ký bán là vừa đấy."

Tần Nguyệt gặm táo rôm rốp đáp:

"Anh nói quá rồi đó."

Nào biết cô vừa trả lại thì có một bàn tay luồng vào áo sờ lên bụng của cô, Phó Dịch Bắc trầm tư nói:

"Hình như hơi tròn thật."

Nói xong anh còn thò tay lên chọc vào hai má cô.

"Mặt trăng nhỏ, em béo lên rồi."

Tự dưng Tần Nguyệt cảm thấy miếng táo trên tay không còn ngon tẹo nào nữa, cô nhíu mày cúi đầu tự đưa tay sờ bụng mình sau đó rất không vui mà liếc nhìn hai người đàn ông.

"Béo là có phúc, hai người lạc hậu quá rồi."

Đến cuối cùng cũng không có cách nào bắt Tần Nguyệt rời giường mà phải nói đúng hơn là rời khỏi Phó Dịch Bắc.

Cô bắt đầu bám anh hệt như cái đuôi nhỏ, thậm chí lúc nửa đêm choàng tỉnh mà không thấy anh đâu cô liền bật khóc thất thanh.

Phó Dịch Bắc cũng đã biết được tình huống tinh thần của cô hiện tại, anh vừa thương vừa xót nên với việc bảo cô ra ngoài cách xa mình đi dạo anh cũng không nhẫn tâm ép buộc cô.

Việc Tần Nguyệt không thích xuống giường vận động mọi người sợ sẽ ảnh của tới sức khoẻ của cô, nhưng đến một ngày không quá đẹp trời nọ mọi người đã chẳng còn lo nhiều như thế nữa.

Hơn 3 tháng ở bệnh viện, vết thương trên lưng Tần Nguyệt đã lành hẳn còn Phó Dịch Bắc vẫn phải ở lại theo dõi chân trái bị chấn thương khá nặng.

Hôm nay trời từ sớm đã lất phất mưa bay nghe đâu là đang có bão, bên ngoài cửa sổ mưa giăng đầy lối sấm chớp loé lên không ngừng nhưng bên trong căn phòng bệnh vẫn một màu ấm áp như cũ.

Tần Nguyệt chui rúc trong chăn nằm trong vòng tay của Phó Dịch Bắc, cô tựa đầu lên ngực anh kéo chăn đến tận cằm, hai mắt mở to chăm chú xem thời sự trên tivi.

Phó Dịch Bắc vừa xem thời sự, một tay ôm cô một tay vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh chưa từng nghĩ nằm bệnh viện cũng có thể vui sướng thế này.

Cửa phòng bệnh được gõ hai cái từ phía ngoài, hai người cũng không mấy để tâm vì y tá và bác sĩ cũng hay đến để kiểm tra.

Tần Nguyệt chậm chạp chui ra khỏi vòng tay của Phó Dịch Bắc, tuy cô có hơi luyến tiếc nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ bác sĩ vào khám cho anh.

Nào biết không phải bác sĩ cũng không phải y tá vào mà là một vị khách không mời mà đến.

"Anh Dịch Bắc."

La Tuệ Lăng từ rất lâu rồi không xuất hiện bỗng tiến vào phòng bệnh, trên vẻ mặt cô ta còn có sự lo lắng rõ rệt.

"Em nghe nói anh bị thương, anh không sao chứ?"

Tuy tương lai của cô ta một nửa là bị người đàn ông trước mặt này phá hủy nhưng dù cho đã 9 năm trải qua hết thảy vui buồn căm giận, thì khi nghe tin anh bị thương xuýt chết cô ta vẫn không cầm lòng được mà điên cuồng đi tìm anh.

Thiếu niên như mặt trời chói loá năm ấy ở đại viện, ánh sáng duy nhất trong tim cô ta, có lẽ anh đã quên lúc 13 tuổi cô ta bị mèo của một người trong đại viện cắn, là anh đã cứu cô ta là anh ôm cô ta chạy đến bệnh viện, vậy mà...

Từ khi thấy được người đến là La Tuệ Lăng, Phó Dịch Bắc liền cảm nhận được Tần Nguyệt bên cạnh đã bắt đầu có biến hoá.

Anh hắng giọng đáp nhanh rồi đuổi khéo người đi.

"Cảm ơn cô đã đến thăm, nhưng sắp tới giờ tôi đi kiểm tra sức khỏe rồi cô vẫn nên rời đi đi."

"Không vấn đề gì, em chờ anh là được mà."

Phó Dịch Bắc nắm lấy tay Tần Nguyệt, anh nói:

"Nhưng tôi không muốn phí thời gian, cô có lòng đến thăm tôi nhận, nhưng thứ tôi nói thẳng tôi không có chuyện gì để trò chuyện cùng cô, cô mau về đi thì hơn."

"Anh Dịch Bắc..."

La Tuệ Lăng mím môi nước mắt lưng tròng không có ý rời đi. Cuối cùng Phó Dịch Bắc cũng không giữ được Tần Nguyệt nữa.

Cô giãy ra khỏi tay anh, bước xuống giường chậm rãi đi tới gần La Tuệ Lăng.

"Tôi cho cô ba giây để cút ra khỏi đây."

Đối diện với Phó Dịch Bắc La Tuệ Lăng còn tỏ vẻ ủy mị nhưng khi nhìn Tần Nguyệt ánh mắt cô ta liền hiện ngay vẻ chán ghét và khinh thường hệt như xưa.

"Mày là cái thá gì? Dù mày là con cháu Thẩm gia hay con ông trời đi nữa thì mày nghĩ tao sẽ sợ mày sao, đồ con hoang!"

Nay không bằng xưa, Tần Nguyệt đã là công chúa của Thẩm gia còn cô ta chỉ là diễn viên hạng 3 trong giới giải trí, nhưng như thế đã sao?

La Tuệ Lăng cười khẩy, cô ta chọc ngón tay vào ngực Tần Nguyệt cay nghiệt nói:

"Con hoang vẫn hoàn là con hoang, dù trong người mày chảy dòng máu cao quý thì vẫn không chối bỏ được mẹ mày phá hoại gia đình người khác để sinh ra mày!"

"La Tuệ Lăng!"

Phó Dịch Bắc cau mày quát một tiếng, nhưng anh vừa quát xong thì trong căn phòng yên tĩnh liền vang lên một tiếng bạt tai đầy thanh thúy.

Phó Dịch Bắc ngây người, La Tuệ Lăng chết sững không dám tin, Tần Nguyệt lạnh lùng lần nữa nâng tay lên.

"Thù mới hận cũ, bây giờ tao tính với mày một lượt!"

Chát một tiếng nữa vang lên, La Tuệ Lăng bị đánh đến choáng váng cô ta hét ầm lên.

"Con khốn, mày dám đánh tao!"

"Dừng tay!"

Thấy cô ta giơ tay lên muốn tát Tần Nguyệt, Phó Dịch Bắc sốt ruột vội trèo xuống giường nhưng... Cảnh tượng tiếp theo phải khiến cho Phó Dịch Bắc há hốc mồm.

Tần Nguyệt nhìn gầy nhưng không biết sức ở đâu mà mạnh tới kinh người, cô không quá hai ba động tác đã có thể đè La Tuệ Lăng xuống sàn nhà mà đánh.

"Là mày trăm đường ngàn lối chèn ép tao! Là mày phá hủy con đường đại học của tao! Là mày ghen tị ganh ghét với tao! Thứ ích kỷ như mày đáng ra nên không có một ai ở cạnh bầu bạn, cả đời này mày nên đơn độc một mình đến già đi!"

Nếu không phải La Tuệ Lăng hãm hại cô sẽ không ra nước ngoài cũng sẽ không phải gặp những biến cố về sau.

Nhưng suy đi tính lại cô cũng nên cảm ơn La Tuệ Lăng, nếu không bản thân đã không tìm được người nhà, không gặp được giáo sư Carles cùng Alex và Kati.

Chỉ là cô vẫn rất hận, rất hận La Tuệ Lăng.

"Dù tao là con hoang nhưng vẫn sống mà không thẹn với lòng, còn hơn mày làm người tự cho là cao quý mà sống không ra giống ôn gì!"

"Á! Buông tao ra!"

La Tuệ Lăng không làm lại Tần Nguyệt nên chỉ có thể bị cô đè ra mà đánh đến mặt mũi bầm dập.

Phó Dịch Bắc chết sững vài giây trước sức chiến đấu của Tần Nguyệt, cuối cùng anh mới chậm rãi ấn nút trên đầu giường gọi y tá đến tách hai người ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.