Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 141: Anh ấy chỉ cần cậu




Mùi thuốc sát trùng quen thuộc vờn quanh chóp mũi, Tần Nguyệt nhăn mi đau đớn từ nơi lưng truyền tới khiến cô phải rên khẽ thành tiếng.

"Em tỉnh rồi à?"

Nghe tiếng hỏi, Tần Nguyệt chậm rãi mở mắt ra liền thấy ngay Alex đang ngồi cạnh giường. Vì cô nằm sấp nên phải nghiêng đầu sang một bên, nhìn theo cái góc độ này thì có hơi quỷ dị.

"Cuối cùng cũng chịu tỉnh! Em doạ anh sợ phát khiếp đi được!"

Cảm nhận được ngón tay mềm mại của Alex sờ lên chân mày, Tần Nguyệt mới xác định là mình chưa có chết.

Thế là cô mặc kệ đau đớn cùng tiếng quát đầy lo lắng của Alex mà chống tay ngồi dậy.

"Em điên rồi sao? Vết thương sẽ toát ra mất đấy!"

"Alex..."

Tần Nguyệt vả cả mồ hôi lạnh, cô mím chặt bờ môi trắng bệch của mình thều thào nói:

"Anh ấy đâu? Mau đưa em đi gặp anh ấy đi!"

Alex gấp gáp đỡ cô vừa tức vừa thương, rất bất đắc dĩ nói:

"Cậu ta không sao chỉ còn đang hôn mê do chấn động não đang ở phòng ICU. Tình hình của em hiện tại cũng không thể vào trong đó được! Em mau nằm xuống dùm anh được không! Bà cô ơi!"

Nhưng Tần Nguyệt vẫn kiên quyết không nằm xuống, cô nửa chống tay lên giường nửa được Alex đỡ.

"Cho em gặp anh ấy, không cần vào trong, chỉ cần cho em nhìn anh ấy thôi!"

Khoảnh khắc bị vùi lấp dưới đống đổ nát kinh hoàng đó, cô vẫn không thể quên có một Phó Dịch Bắc liều mạng bảo vệ cô trong lòng!

Tất cả các vật sắc nhọn, nặng nề, đều đè lên người anh, là anh dùng mạng của mình đổi mạng của cô.

Khoảnh khắc sinh tử cận kề, cuối cùng Tần Nguyệt mới ngộ nhận ra rằng chỉ đơn giản được ở cạnh nhau thôi thì đã là điều đáng trân quý, đáng để gìn giữ và cố gắng nhất!

Lúc ở nước M, cô hao tâm tổn trí vào việc học, rồi xây dựng quan hệ, sau đó là điên cuồng thí nghiệm nghiên cứu.

Ban đầu vốn chỉ muốn công thành danh toại rồi về nước, lại dần dà bị quyền lực và danh vọng che mờ đi hai mắt, cô dần mất đi sơ tâm ban đầu mà như thiêu thân lao vào lửa.

Tốt nghiệp, thi nghiên cứu sinh, tiếp tục học lên thạc sĩ sau đó bước vào viện nghiên cứu nước M. Tất cả đối với Tần Nguyệt tựa như một giấc mộng huy hoàng nhất.

Cho đến một hôm tình cờ cô trò chuyện cùng Kati, bà cảm thán nói:

"Chúng ta lao tâm nghiên cứu thuốc, để chữa bệnh cho người khác cũng có thể giúp họ kéo dài sinh mạng. Nhưng quy luật sự sống chính là có sinh mới có tử, phải có tử mới có sinh, mà phàm nhân như chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nghiên cứu ra thuốc trường sinh."

Lúc đó Tần Nguyệt mới chợt giật mình cảnh tỉnh, cô bàng hoàng nhận ra mình đã rời đi 9 năm rồi!

Đời người có bao nhiêu cái 9 năm? Cô lại chạy đua theo danh vọng mà lạc mất chàng trai mình yêu nhất! Cuối cùng cô đã thành công hay chưa?

......................

Mấy ngày sau đó trước cửa kính ở phòng ICU, Alex bất đắc dĩ đỡ cô gái cứng đầu Tần Nguyệt đang thẩn thờ nhìn người đàn ông nằm bên trong mà không chớp mắt lấy một lần.

Cả gương mặt Tần Nguyệt dán chặt lên cửa kính chỉ hận không thể chui đầu vào trong. Alex nhìn Tần Nguyệt cố chấp như vậy thì cũng dần nổi giận, nhưng anh chưa kịp cưỡng chế bế ngang cô về phòng bệnh thì đã có người ngăn lại.

"Giao cô ấy cho tôi đi."

Trình Duệ lịch sự mỉm cười khẽ vỗ vai Alex.

"Anh đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ trông chừng cô ấy cũng sẵn tiện canh anh của tôi khi nào sẽ tỉnh."

Alex nhận ra Trình Duệ mấy ngày này vẫn luôn chạy đôn chạy đáo ở bệnh viện, Alex thở dài buông lỏng tay để Trình Duệ đỡ Tần Nguyệt.

"Vậy phiền cậu rồi, tôi cũng vừa vặn phải ra ngoài một chút."

"Anh đi đi."

Hai người gật đầu xem như đáp ứng nhau, nhìn Alex rời đi rồi Trình Duệ mới dùng sức kéo Tần Nguyệt ngồi xuống băng ghế phía sau.

Tần Nguyệt như cái xác không hồn bị anh ôm đi nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt trên người Phó Dịch Bắc.

"Cậu thế này, Dịch Bắc mà tỉnh lại chắc chắn sẽ nổi bão đấy."

Nghe tên anh Tần Nguyệt mới chậm chạp phản ứng lại, cô lắc đầu nói:

"Sẽ không, anh ấy sẽ không giận tớ."

Trình Duệ cười cười, bỗng giọng anh trầm xuống cực kỳ nghiêm túc khẽ gọi tên cô.

"Tần Nguyệt, cậu nhìn tớ này."

Không phải là câu cầu khẩn mà là một câu lệnh, Tần Nguyệt bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trình Duệ.

"Cậu tự hành hạ mình cũng không giải quyết được gì cả đâu, thật ra Dịch Bắc chưa từng giận cậu nên anh ấy mới không cần cậu xin lỗi, thứ anh ấy cần và mong chờ suốt 9 năm nay vẫn luôn là cậu mà thôi."

"Tớ...!?"

Tần Nguyệt mờ mịt trong đám hỗn độn trong đầu, sự áy náy, sợ hãi và tuyệt vọng như vây hãm cô xuống vực sâu không đáy.

Cô áy náy 9 năm bỏ lỡ anh và thanh xuân của hai người, cô sợ hãi anh sẽ để chuyện này trong lòng, cô tuyệt vọng vì sợ anh gặp bất trắc gì thì bản thân vĩnh viễn cũng không còn cơ hội để áy náy và sợ hãi nữa.

Trình Duệ nhẹ giọng nói với cô.

"Đúng, là chính cậu. Anh ấy cần cậu, một Tần Nguyệt mạnh khỏe an nhiên. Chỉ cần cậu không rời đi vĩnh viễn ở cạnh anh ấy."

Hai hàng nước mắt Tần Nguyệt chảy dài sau khi nghe Trình Duệ nói, từ tiếng nức nở nhỏ vụn sau đó là oà khóc thành tiếng.

"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Đừng sợ."

Trình Duệ nhẹ ôm lấy Tần Nguyệt trấn an cô, nghe cô khóc đến đứt hết ruột gan Trình Duệ mới âm thầm thở phào một hơi.

Khóc ra là tốt, từ khi tỉnh lại tinh thần Tần Nguyệt đã không ổn định, các bác sĩ đứng đầu khoa thần kinh trung ương đã chuẩn đoán cô có khả năng gặp chướng ngại tâm lý sau tai nạn.

Và hiển nhiên chướng ngại này chính là sự sống còn của Phó Dịch Bắc hôn mê chưa tỉnh, Trình Duệ hiện tại chỉ muốn cho cô biết và hiểu Phó Dịch Bắc yêu cô cần cô, nên mong rằng cô phải mạnh khoẻ chờ anh tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.