Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 1 - Chương 46: Khu căn cứ, chúng ta đến đây




Tiếng động cơ ô tô ở phía trước vang lên, ngay lập tức đám người Trương Băng thấy được chiếc xe dẫn đầu.

Đây là một chiếc xe tải, đằng trước ngồi ba người, một người là lái xe, hai người còn lại không biết đang làm gì.

Đám người Trương Băng dừng cước bộ, thối lui về ven đường, nhường đường cho ô tô.

Mọi người trên ô tô cũng đều thấy mấy người Trương Băng. Một trung niên mặc tây trang mới cứng tựa nghiêng ngả vào ghế nói chuyện với một người tuổi không trẻ hơn bao nhiêu, nhưng khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu căng.

“Vương đội trưởng, tôi cảm thấy nên cho xe phía sau quay về căn cứ.” Người trung niên mới mặc kệ Vương đội trưởng sẽ trả lời như thế nào, tuy hắn không phải đội trưởng của đội này, nhưng nơi này là do hắn định đoạt.

“Tôi mới là đội trưởng, cậu không có quyền ra lệnh cho tôi!” Vương đội trưởng khoảng chừng 35 tuổi, so với người mặc tây trang kia nhìn trẻ hơn, kỳ thật hắn còn nhỏ hơn Vương đội trưởng một tuổi.

“Ai nói không?” người trung niên vẻ mặt quái dị, cười nhạo nhìn Vương đội trưởng. “Ở đội này cậu là đội trưởng, nhưng  tôi mới là thủ trưởng của cậu!”

“Trần Tân! Cậu chỉ là một cái bao cỏ, thủ trưởng gì? Ngại quá, tôi không biết tôi còn có thủ trưởng.” Vương đội trưởng cũng không phải dạng ngồi không, ngày trước hắn chính là đi lên từ các loại âm mưu. Loại bao cỏ như Trần Tân hắn thật đúng là không thèm để ý.

“Ngươi… Vương Phong! Ngươi không nên quá đắc ý.” Trần Tân tức giận, nhưng đối phương là Vương Phong nên cũng không có biện pháp, Vương Phong người này không phải dạng dễ đối phó.

Vương phong khinh thường liếc nhìn Trần Tân:  ‘Hừ! Không phải cậu rất muốn cấp dưới của đối thủ một mất một còn của cậu kia quay về căn cứ sao? Tôi đây sẽ thành toàn cậu, cậu và bọn họ cùng về không phải tốt lắm sao?’

“Đằng trước có người, có phải dừng xe không?” Lái xe cũng là một người kỳ lạ, hai người kia ầm ỹ thành như vậy mà lái xe một chút phản ứng cũng không có. Thấy phía trước có người thì trực tiếp đánh vỡ bầu không khí trầm mặc giữa hai người.

“Hả, dừng xe!” Trần Tân như là nghĩ ra ý kiến gì hay, lập tức kêu lái xe dừng lại, cũng không xem xem phía sau có xe khác theo sát hay không, cứ như vậy tùy tiện dừng xe, đoàn xe phía sau hoàn toàn không biết chuyện gì, đến lúc đó có làm sao thì xe này sao chịu trách nhiệm a.

“Đúng là bao cỏ.” Hừ lạnh một tiếng, Vương đội trưởng ý bảo lái xe ra hiệu cho mấy xe sau để bọn họ dừng lại. Bao cỏ này nếu muốn chết thì hắn cũng không muốn chôn cùng đâu, bao cỏ này đầu óc bị tang thi ăn sạch rồi sao?

Lái xe tay phải lái xe, tay trái vươn ra ngoài cửa sổ dùng vài động tác, phía sau xe chậm rãi dừng lại trong khoảng cách nhất định.

Trần Tân không đợi xe dừng hẳn đã khẩn cấp nhảy xuống xe, thời điểm tiếp đất thiếu chút nữa bị quăng ngã.

Trần Tân đứng vững vàng sau, mắng một tiếng: “Mẹ nó, lái xe cái kiểu gì vậy, dừng cũng không xong nữa.”

Sửa sang lại vẻ mặt thật tốt, Trần Tân dùng một biểu cảm mà hắn cảm thấy hòa ái nhất đi về phía Trương Băng.

Thời điểm xe dừng lại, Trương Băng không xác định được là người từ căn cứ hay từ tổ chức khác, có chút đề phòng. Nhưng khi y nhìn thấy Trần Tân sau khi xuống xe thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ý tưởng những người này là người của tổ chức khác trong lòng hoàn toàn không còn, tổ chức mà có loại người thế này phỏng chừng đã bị tiêu diệt từ lâu.

Trần Tân hất tóc rất nghệ thuật, tươi cười đầy mặt: “Xin chào, tôi là người phụ trách của đoàn xe kia, các cậu muốn đi đâu?” Mặc kệ mấy người muốn đi đâu, hắn phải đem nhóm người này gia nhập căn cứ, đến lúc đó có thể đuổi tên kia và đồng bọn về, làm sao thể có để bọn hắn tham dự nhiệm vụ lần này!

“Chúng tôi muốn đến căn cứ Hòa Nghĩa.” Trương Băng nói là lời thật, y không biết người trước mặt này rốt cuộc có mục đích gì, vô sự hiến ân tình —— không phải tặc thì chính là trộm. Cho dù người này không phải gian cũng không phải đạo, nhưng khẳng định là muốn lợi dụng bọn họ làm gì đó.

【 Lúc trước đã quên nói căn cứ kia có một cái tên dễ nghe. 【 Hòa Nghĩa căn cứ 】】

“Nga! Tôi từ căn cứ đi ra, các cậu gặp được tôi trước là quá may mắn.” Trần Tân cười thực vui vẻ, vừa vặn phải về căn cứ, bớt phải đấu khẩu lại có thể nhanh chút đuổi tên chướng mắt kia khỏi đội.

“Xin chào, tôi là đội trưởng, Vương Phong.” Vương đội trưởng nhìn một loạt động tác của Trần Tân sau khi xuống xe, độ tha thứ của hắn đối bao cỏ này lại giảm xuống một bậc. Ngươi đã muốn đưa những người đó về căn cứ như vậy ta liền giúp một tay, cũng cho ngươi trở về luôn, đỡ cho ngươi mỗi ngày trước mặt ta líu ríu, phiền muốn chết.

“Xin chào, tôi là Trương Băng, người bên này là Vu Cường, phía sau là em trai của tôi và Vu Cường.” Trương Băng thực ra đối với cái người gọi là Vương Phong đội trưởng rất thưởng thức, nhưng vị đội trưởng này tâm kế quá mạnh, không phải loại người có thể quan hệ thân thiết. Về phần Tiêu Văn và Văn Hàn, Trương Băng lười nói lời vô nghĩa, trực tiếp xếp vào một loại cùng với nhóm em trai.

“Vừa rồi nghe nói cậu muốn đến căn cứ Hòa Nghĩa?” Vương Phong thả một con mồi. Cái người tên làTrương Băng này cũng thực không sai, không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở lại căn cứ có thể thu làm thủ hạ hay không.

“Đúng vậy, vừa rồi nghe ý tứ vị này thì các anh chính là từ căn cứ Hòa Nghĩa đi ra?” Trương Băng nhìn ra một chút manh mối, xem ra Trần Tân kia muốn lợi dụng y làm chuyện gì đó, Vương Phong này cũng muốn lợi dụng y như vậy, bất quá hình như còn hơn cả Trần Tân?

Nhìn bọn họ đối với chuyện y muốn đến căn cứ của bọn họ mà hưng phấn như vậy, có thể nói, bọn họ cần áp tải thứ gì đó về căn cứ, Vương Phong ý tứ muốn đuổi Trần Tân. Xem ra đoàn xe này mâu thuẫn rất lớn a, vậy nếu hắn đã ném ra miếng mồi này, y tội gì mà không tiếp đâu? Dù sao chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa xem ra Trần Tân kia chẳng những là một cái bao cỏ, mà còn là một cái bao cỏ không có năng lực.

“Đúng vậy, vừa vặn bọn tôi có một chiếc xe phải về căn cứ.” Vương Phong rất thích Trương Băng thức thời, người này quả nhiên thông minh. Một lần nữa khinh bỉ bao cỏ bên cạnh vốn có điểm mất hứng vì bị hắn tranh nói, nghe thấy hắn nói có một chiếc xe phải về căn cứ thì trên mặt lộ ra tươi cười ghê tởm, làm cho người ta chỉ muốn cho một quyền vào mặt.

“Bọn tôi có thể đi nhờ xe không?” Trương Băng bây giờ hoàn toàn khẳng định Vương Phong muốn làm gì. Nếu chỉ là giúp hắn việc nhỏ thì đi nhờ xe có là gì, cớ sao lại không làm đâu.

“Có thể!” Vương Phong lập tức nói với lái xe đứng sau vài câu.

Lái xe như trước trầm mặc, xoay người đi về hướng đoàn xe cuối cùng.

“Vương Phong, cậu thật thức thời, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ chia cậu một khoản.” Bao cỏ Trần Tân đối với việc Vương Phong nghe theo ý mình cảm thấy thực vừa lòng. Sau khi mạt thế, cả nhà bọn họ nhanh chóng tham gia căn cứ, cuộc sống như cá gặp nước, đôi khi so với trước mạt thế còn tiêu sái hơn. Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi căn cứ nên đối với tang thi, hắn hoàn toàn chưa thấy bao giờ, tang thi chung quanh căn cứ đã sớm bị giết sạch sẽ, Trần Tân nhìn thấy được mới là có quỷ.

Vương Phong khóe miệng khẽ gợi, cán dao bổ vào gáy Trần Tân “Bộp” một tiếng, Trần Tân ngất đi. Vương Phong dùng chân khều khều mặt Trần Tân đang té xỉu dưới đất, “Ngươi cái bao cỏ này, cho ta một khoản? Ngươi đi kết cục cũng chỉ để cho tang thi ăn, nếu ông già ngươi không nói phải bảo vệ ngươi an toàn, ta đã sớm xử lý ngươi.”

Vương Phong phất tay, phía sau hai người đi lên xách Trần Tân về đoàn xe cuối cùng.

“A, thật ngại quá, vừa rồi thất lễ.” Vương Phong tâm tình không tệ, cũng chẳng ngại bị Trương Băng nhìn thấy một mặt thô lỗ của hắn.

“Không có việc gì, Vương đội trưởng, chúc anh một đường thuận lợi.” Trương Băng cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó vươn tay chúc mừng. Kỳ thật nói là chúc mừng còn không bằng nói chuyện Vương Phong giải quyết Trần Tân.

“Thuận buồm xuôi gió.” Vương Phong cũng bắt tay một chút, sau đó xoay người lên xe.

Trương Băng đợi đoàn xe hoàn toàn không còn trong tầm mắt mới mang theo Tiêu Văn lên chiếc xe duy nhất tiêu sái đi.

Thời điểm lên xe, ngồi ở vị trí điều khiển là một đại thúc lớn tiếng tiếp đón “Hắc! Người anh em nhanh lên, chớ nên nhăn nhăn nhó nhó, là nam nhân phải sải bước về phía trước.”

Này cũng là một chiếc xe tải, đằng trước có thể ngồi ba người, hiện tại đã bị lái xe và Trần Tân té xỉu chiếm mất. Ở sau có rất nhiều người hoặc đứng hoặc ngồi, bọn họ sau khi nghe đại thúc lái xe nói thì cười ồ lên.

“Ha ha, nói đúng a, các cậu còn không mau lên, nhăn nhăn nhó nhó.” Đứng gần cửa xe là một người khoảng chừng 25 tuổi, phá lên cười.

“Bự con, không được như vậy, người ta còn mang theo ba đứa nhỏ mà, cậu làm vậy sao bọn trẻ dám đi cùng.” Một người khác so với hắn lùn hơn một chút khinh bỉ liếc hắn.

“Gì cơ tên lùn, cậu không thể nói vậy, tôi cũng không nói trẻ con phải đi nhanh, tôi là nói người lớn đi nhanh a.” Tên của bự con không mấy người biết, hầu hết đều quen gọi hắn là bự con, cái người đứng cạnh hắn kia bởi vì từ trước đến nay luôn đi cùng bự con, nên ai cũng gọi hắn là người lùn, tuy rằng khổ người một chút cũng không nhỏ.

“Câm miệng, ngụy biện.” Người lùn hoàn toàn không nghe bự con biện giải, trực tiếp kêu hắn câm miệng.

“Bự con, cậu vẫn là bị người lùn ăn đến gắt gao a.” Một thanh âm phát ra.

“Ai nói đó!” bự con lập tức nhìn về phía thanh âm truyền đến, nhưng trên xe có nhiều người, hắn hoàn toàn không biết được là người nào.

Bự con không tìm được, những người khác lại là một trận tiếng cười.

Khi bọn họ nói chuyện phiếm, Trương Băng đã đi đến cạnh xe.

Đang lúc Trương Băng muốn ngồi cạnh người cao lớn này, đại thúc lái xe mở miệng: “Khoan đã, mấy người chờ một chút.” Quay ra sau kêu: “Bự con, ném cái tên đang nằm ở chỗ phó lái này ra sau xe đi, vị trí này tôi muốn cho bọn nhỏ ngồi.”

“Được rồi! Đến đây.” Bự con nghe đại thúc lái xe nói, sảng khoái đáp ứng, nhanh nhẹn nhảy xuống xe lôi Trần Tân đang hôn mê ra.

Trần Tân mặc tây trang, vác theo cũng không dễ dàng lắm.

Bự con thô lỗ xách Trần Tân xuống cuối xe tùy ý đặt một bên, người này là đối thủ một mất một còn của lão đại, đối hắn ôn nhu? Có mà uống nhầm thuốc mới vậy.

Đại thúc lái xe nhiệt tình tiếp đón Trương Tường và Vu Phi, Vu Diêu. “Lên đi mấy nhóc, ở sau toàn là mấy người lớn đầu nói năng mất vệ sinh, mấy đứa cứ ngồi đây.”

Trương Băng rất muốn nói tuy y cũng là người lớn, nhưng tuyệt đối vệ sinh, dù rằng ở thời mạt thế này cũng không phải là quá để ý. Chính là để ý cũng vô dụng a, bằng không ngươi tắm rửa xong phát hiện không có quần áo thay, chỉ có thể mặc lại đồ bẩn bẩn vừa mặc, cam đoan trước khi ngươi tìm được quần áo mới sẽ không muốn tắm rửa.

Chẳng mấy chốc mà đám người Trương Băng lên xe, ba tiểu quỷ ngồi phía trước, những người khác đều ở phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.