Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 21: Đại Nguy Cơ, Điện Năng Hao Hết




Tôn Vũ trở thành mục tiêu vô cùng rõ ràng. Trên lưng hắn là một tiểu la lỵ, trước ngực ôm Công Tôn Toản mặc áo choàng rực rỡ, trên tay còn cầm soái kỳ, tạo hình phong cách như thế dĩ nhiên không trốn khỏi tầm mắt của mấy vạn người.

Người Ô Hoàn cũng không ngốc. Bọn họ rất nhanh hiểu ra, Công Tôn Toản là muốn dùng chính mình làm mồi nhử, bảo hộ cho bộ hạ chạy trốn. Nhưng mồi câu như vậy cũng đủ mê hoặc rồi. Chỉ cần có thể giết chết Công Tôn Toản, làm cho gia tộc Công Tôn không có võ tướng kỹ cao cấp "Bạch mã" trấn thủ, Công Tôn gia liền sẽ không chịu nổi một kích. Ô Hoàn đã có thể nhìn thấy U châu vô chủ, tùy ý tại nơi đây giết người cướp bóc rồi.

“Đuổi theo! Bắt nàng!”

Trương Cử bỏ qua Nghiêm Cương, đánh ngựa đuổi theo hướng tây.

Nghiêm Cương giận dữ, vung thương muốn chặn lại, đã thấy Điền Dự chạy đến bên cạnh, hét lớn với nàng: "Chủ công hạ lệnh, chúng ta lập tức dẫn bạch mã nghĩa quân trở về Bắc Bình. Phải đem đội quân này hoàn chỉnh giao tới tay nhị muội Công Tôn Việt của chủ công."

Nghiêm Cương buồn bực nói: "Thế nhưng còn chủ công..."

Điền Dự thở dài một hơi nói: "Ta cũng rất lo lắng. Nhưng mệnh lệnh của chủ công không thể làm trái. Hy vọng Tôn Vũ có thể bảo hộ người bình an. Võ tướng kỹ của hắn đa dạng chồng chất, nói không chừng cứu được chủ công."

Hai viên đại tướng không kiềm chế Trương Cử nữa, xuất ra võ tướng kỹ, trong khoảnh khắc đem bọn người Ô Hoàn bên cạnh đẩy lui, sau đó suất lĩnh bạch mã nghĩa quân hướng phía nam bỏ chạy.

Lúc này đội quân của Trương Thuần và Khâu Lực Cư cũng vừa vặn theo hai bên cánh bao vây lại. Hai người đang định chặn bạch mã nghĩa quân, chỉ thấy Trương Cử đang đánh ngựa phi về hướng tây. Kỵ binh Ô Hoàn cũng ào ào phóng về hướng tây theo Trương Cử.

"Làm gì vậy? Không đánh Công Tôn quân lại chạy về hướng tây?" Trương Thuần ngẩn ngơ gãi đầu.

Khâu Lực Cư bên cạnh hét lớn: "Nhìn kìa, đó là Công Tôn Toản!"

Trương Thuần vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản đang chạy về hướng tây.

"Hừ! Muốn dùng bản thân mình đổi lấy toàn quân." Trương Thuần cười lạnh nói: "Chỉ cần ta giết Công Tôn Toản, bạch mã nghĩa quân làm sao còn chống đỡ được. Truyền mệnh lệnh, toàn quân truy kích Công Tôn Toản, không cần để ý bạch mã nghĩa quân nữa."

Tôn Vũ một mặt phóng ngựa hướng phía tây, một mặt quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía sau không biết bao nhiêu kỵ binh tràn khắp núi đồi đang đuổi theo. Hắn cắn răng, thái dương đầy mồ hôi, lại đánh con ngựa trắng thêm mấy roi.

Con ngựa trắng này là ngựa yêu của Công Tôn Toản. Danh câu trong trăm mới chọn được một, tung vó là đi, thật đúng là không phải ngựa bình thường có thể đuổi theo. Chạy một hồi, kỵ binh Ô Hoàn phía sau dần dần bị bỏ xa.

Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: có ngựa tốt như vậy, nói không chừng thật có thể bay lên trời.

Nhưng đúng lúc này, Triệu Vân phía sau đột nhiên sợ hãi kêu lên: "Có một tên địch đang phi tới thật nhanh. Tầm Chân tiên sinh, mau nhìn kìa."

Tôn Vũ quay đầu nhìn. Quả nhiên có một tên kỵ binh đang phóng tới rất nhanh, hơn nữa trên thân còn mang theo hồng quang, chính là "Kỵ tướng" Trương Cử.

Thật đau đầu, cái võ tướng kỹ kì quái này có thể khiến ngựa chạy rất nhanh, thực sự là khó chơi. Tôn Vũ ngây cả người, hắn trong lòng chợt động. Nếu NM01 có thể hoạt tính hóa tế bào của mình, khiến mình tăng tốc độ, vậy hẳn cũng có khả năng hoạt tính hóa tế bào của ngựa.

Hắn vội ra lệnh cho NM01: "Tìm tư liệu trong cơ sở dữ liệu của ngươi, phân tích tổ chức kết cấu tế bào trên ngựa, hoạt tính hóa con ngựa trắng này, làm cho nó chạy nhanh lên một chút."

NM01 lên tiếng, theo lỗ tai chui vào trong thân thể con ngựa. Chỉ chốc lát sau, tốc độ ngựa dần dần càng lúc càng nhanh. Nguyên lai là NM01 kích thích huyệt vị của con ngưa, làm nó phát cuồng mà chạy nhanh lên.

"NM01, không cần phóng hồng quang để bắt chước kỹ năng. Hãy tiết kiêm điện năng." Tôn Vũ biết rõ NM01 khi mô phỏng "Bạch mã" đã phóng ra lam quang rất mạnh, sử dụng không ít điện năng. Về sau lại không được bổ sung, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ hao hết điện năng.

Không có hiệu quả của kỹ năng tăng tốc độ ngựa, Trương Cử đuổi theo ở phía sau xem ra cũng rất khó bắt kịp rồi. Sau khi nàng sử dụng "Kỵ tướng", rõ ràng đuổi càng ngày càng gần Tôn Vũ. Không ngờ ngựa của Tôn Vũ đột nhiên tăng tốc, càng chạy càng nhanh, rõ ràng không kém so với kỹ năng "Kỵ tướng" của mình. Nhưng trên đầu Tôn Vũ cũng không xuất hiện chữ võ tướng kỹ...

"Thật tà môn." Trương Cử mắng to: "Không lẽ ngựa hắn cưỡi là hãn huyết bảo mã? Ta thật không tin việc này!" Nàng một bên chửi mắng, một bên ra sức dùng võ tướng kỹ đuổi theo.

Hai người một đuổi một chạy, bỏ rất xa đại quân Ô Hoàn ở phía sau.

"NM01, ngươi còn bao nhiêu điện năng?" Tôn Vũ lo lắng hỏi thăm.

"Chủ nhân, nếu như ta một bên duy trì mã lực, một bên thong thả bổ sung năng lượng mặt trời, đủ cầm cự trong thời gian ba ngáy."

Tôn Vũ trong lòng nhẹ nhõm, thầm nghĩ, vậy là tốt rồi, cũng đủ chạy trốn tới Trác huyện. Đến lúc đó dựa vào hương dũng chống đỡ một hồi, sau đó lại chạy đi. Vừa nghĩ đến đó, trên bầu trời đột nhiên gió cuốn mây bay. Mây đen ầm ầm kéo đến trên đầu, một tia chớp nổ vang. Trên bầu trời đột nhiên mưa to rơi xuống.

Không tốt! Tôn Vũ trong lòng kinh hãi. Thảm rồi, lúc trời mưa NM01 không có cách nào bổ sung năng lượng mặt trời.

Quả nhiên, NM01 lập tức báo lại: "Chủ nhân, trên bầu trời có mây đen, ta không thể bổ sung năng lượng mặt trời. Điện năng còn dư nhiều lắm cũng chỉ cầm cự được thêm nửa ngày."

Ôi, cái này là chuyện lớn rồi. Sớm không mưa muộn không mưa, sao lại mưa vào lúc này chứ, muốn giết ta sao? Tôn Vũ trong lòng chán nản, thời gian nửa ngày có thể trốn đi bao xa? Có thể đua với “Kỵ tướng” của Trương Cử được bao lâu?

Hắn lo lắng thoáng nhìn về phía sau. Chỉ thấy cách nửa dặm ở phía sau cũng không thấy Trương Cử có bộ dạng mệt mỏi gì, quất ngựa rất nhanh hướng về mình.

Trên bầu trời mây đen cũng không có dấu hiệu tan đi. Hi vọng đến lúc mặt trời ló ra, thật không có khả năng. Không biết có chỗ nào trú mưa hay không? Tôn Vũ nhìn trái nhìn phải, thấy phía tây nam có một rừng cây nhỏ, hắn vội phóng ngựa tiến vào trong rừng. Nhưng mà cây cối trong rừng này thật thưa thớt, cũng toàn là loại cây lá kim, không có cách nào che mưa.

Rừng cây này vô tác dụng rồi, chỉ có thể dùng hết điện năng để chạy trốn. Tôn Vũ buồn rầu nghĩ: nếu như ta cứ trốn tiếp, đến lúc NM01 hết năng lượng mà lại bị đuổi theo, vậy nhất định phải chết.

Nếu như thế, thà dùng chút điện năng còn lại của NM01 tự cường hóa bản thân, liều mạng với Trương Cử. Phía sau Trương Thuần và Khâu Lực Cư đã bị bỏ quá xa rồi, chỉ cần kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn, Trương Thuần và Khâu Lực Cư cũng không đuổi theo kịp.

Hắn giao soái kỳ "Công Tôn" cho Triệu Vân phía sau cầm, cắn răng ra lệnh: "NM01, tất trúng!"

Tôn Vũ xoay người, kéo cung, nhắm vào ngựa của Trương Cử bắn tới. "Tất trúng" có thể nhiều lần bắn rơi “Bôn xạ” của Trương Thuần, nhưng đó là vì mũi tên là vật chết, một khi rời khỏi dây cung sẽ không thể chuyển hướng được nữa, nên Tôn Vũ có thể tính toán tốc độ tương đối, bắn rơi mũi tên của Trương Thuần.

Nhưng Trương Cử với ngựa của nàng cũng không phải là vật chết, mà đang sống sờ sờ. Nhìn thấy mũi tên bay tới, hồng quang trên thân Trương Cử lóe lên, con ngựa gần bước tới đột nhiên dời đi cách đó một thước, làm cho tên của Tôn Vũ bắn vào khoảng không.

"Bắn không trúng, thật đau đầu. NM01, cự lực!" Tôn Vũ cắn chặt răng, quyết định liều mạng với Trương Cử. Hắn vươn tay cầm lấy đại chùy treo trên đùi ngưa, áng chừng một chút, sau đó ghìm ngựa quay lại.

Trương Cử thấy Tôn Vũ quay ngưa, biết rõ hắn muốn liều mạng với mình. Nàng ha hả cười, thúc ngựa giơ thương, nghênh đón Tôn Vũ.

Hai ngựa tiến đến gần nhau. Tôn Vũ vung lên đại chùy, Trương Cử lại phóng ngựa nhẹ nhàng tránh qua. Võ tướng kỹ của nàng then chốt là ở điều khiển ngựa. Con ngựa được hồng quang của nàng bao quanh, tiến lui tự nhiên, giống như một bộ phận thân thể của nàng vậy.

Thực sự là một tên khó chơi, Tôn Vũ trong lòng buồn bực. Hắn khua vài chùy, đều bị Trương Cử nhẹ nhàng tránh được.

Trương Cử cười to nói: "Tên nam nhân nhà ngươi thật thú vị, lại có thể cùng nữ nhân so tài cao thấp."

Tôn Vũ chẳng buồn nói với nàng, một chùy lại tiếp một chùy, hắn cảm giác được điện năng của NM01 đang dần hết, cánh tay hắn càng ngày càng đánh không ra lực. Nhưng Trương Cử dựa vào cưỡi ngựa, bên người tiến lui tự nhiên, bất kể Tôn Vũ dùng sức thế nào, cũng đánh không trúng nàng.

"Bíp! Điện năng sắp sửa hết." thanh âm điện tử của NM01 vang lên trong tai: "NM01 hiện tại chuyển sang hình thức ngủ đông... Khi trời sáng lại tự động kích hoạt..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.