Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 12: Chương 12




Hiện tại còn đỡ hơn một chút, rất nhiều công việc có yêu cầu không cao, nhưng mấy năm sau, cho dù là công việc nhân viên phục vụ hay rửa chén đơn giản như vậy, cũng yêu cầu tốt nghiệp tiểu học.

Mà cô lại chỉ biết một ít chữ, ngay cả tiểu học cũng chưa tốt nghiệp.

Lâm Niệm đứng trong chốc lát, trong lòng đã nghĩ chờ đến tháng sau phát lương, nhất định phải đi mua một ít sách giáo khoa về xem.

Nghĩ xong chuyện sách giáo khoa, lại nghĩ đến việc thiếu nợ Lý Vân, lại muốn mua một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, không để ý chút thôi mà chín mươi đồng tiền lương tháng sau cơ hồ đều có nơi đi rồi.

Cô xoa xoa mặt mình, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ, để cho mình tỉnh táo hơn một chút.

Một buổi chiều đơn giản không có việc gì để làm, cô kéo rèm, thay bộ quần áo Lý Vân đưa cho, sau đó đặt quần áo của mình ở trong chậu, cầm quần áo đi giặt.

Trong tay cô không có xà phòng, chỉ có thể chà xát tay một lần lại một lần, cũng may bộ quần áo mà thân thể này mang về từ mười năm trước cũng coi như chắc chắn, cẩn thận giặt qua, cuối cùng cũng sạch sẽ không ít.

Đồ lót thì Lý Vân cũng cho một bộ, nhưng cũng chỉ cho một bộ mà thôi, lúc này người bình thường cũng sẽ không chuẩn bị quá nhiều quần áo lót, hơn nữa còn là loại chưa mặc qua.

Giặt quần áo xong, phơi nắng ở trên sân thượng, cô nghĩ đơn giản không có việc gì, liền đi đến bếp sau của nhà hàng.

"Cô chính là cô gái mà Lý Vân vừa mới nói tới?" Hiện tại người đang rửa chén chính là một chị gái lớn tuổi khoảng chừng bốn mươi tuổi, thấy Lâm Niệm tới, lập tức đoán ra thân phận của cô.

"Chào chị Đổng, em tên là Lâm Niệm, Lâm là rừng, Niệm là ý niệm," Lâm Niệm lập tức tự giới thiệu, "Chị Lý nói ngày mai em mới phải bắt đầu làm việc, nhưng em muốn hôm nay qua đây làm quen một chút, có việc gì cần làm không?"Trước đó Đổng Phúc Ny mới từ trong miệng Lý Vân biết được tình huống của Lâm Niệm, vốn còn tưởng là một cô gái khoảng chừng mười tuổi, có thể không thích hợp làm việc ở phía sau bếp, lúc này thấy Lâm Niệm tới, trong lòng hơi buông lỏng thành kiến.

Vốn cô cũng làm công kiếm tiềnở chỗ này, người tới là ai cô cũng mặc kệ, cô chỉ để ý người mới tới có thể làm việc hay không.

"Cũng không phải tôi bắt nạt cô, cô là người mới tới, thật sự cần phải làm quen trước một chút, như vậy ngày mai mới có thể làm việc tốt được.

" Đổng Phúc Ny nói, chỉ vào bát đũa ở bên cạnh chính mình "Những thứ này tôi đều đã rửa qua, cô dùng nước sạch rửa lại một lần nữa, chú ý trên đĩa không thể để lại vết bẩn, rửa xong thì đặt ở nơi đó trước, sau đó còn phải dùng miếng vải sạch sẽ để lau khô.

""Được.

" Lâm Niệm gật đầu, xê dịch ghế nhỏ, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu rửa chén.

Ngay từ đầu, động tác của cô còn có chút không thuần thục, nhưng sau khi rửa mấy cái đĩa, động tác của cô liền thuần thục hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.

Đổng Phúc Ny nhìn chén đĩa mà Lâm Niệm rửa xong rồi đặt ở bên kia, hài lòng gật đầu.

Buổi chiều là thời điểm không bận rộn, nhưng đến buổi tối thì nhà ăn bắt đầu có khách, lại đến thời gian mọi người cơm nước xong, mặc kệ là đầu bếp hay là các cô rửa chén, đều vô cùng bận rộn.

Rửa sạch một đống này, ban đầu cũng có hai người, về sau chỉ còn lại một người, bản thân Đổng Phúc Ny một mình làm vài ngày, cả người mệt mỏi không chịu được.

Vốn dĩ còn cho rằng mình còn phải mệt mỏi một ngày, không nghĩ tới người mới lại chủ động đến hỗ trợ như vậy, khiến cho ấn tượng của Đổng Phúc Ny đối với Lâm Niệm tốt hơn rất nhiều.

Đặc biệt là lúc bận rộn, có người giúp đỡ cùng không có người giúp đỡ rất khác nhau.

Đến thời điểm làm việc xong chuẩn bị tan tầm, Đổng Phúc Ny đối với Lâm Niệm đã là một "em gái", trong lời ngoài lời đều vô cùng thân mật.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.