Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Chương 32: Thần Thần




“Đồng chí này, lời của cô hơi khó nghe rồi đó, đồng chí Thẩm có quyền được học tập, mà cô ấy còn biết cố gắng như vậy nữa.

Dù khả năng học tập của cô ấy không quá xuất sắc thì chúng ta càng nên giúp đỡ cô ấy mới đúng. Hơn nữa tất cả chúng ta phải biết giúp đỡ lẫn nhau, cộng đồng cùng tiến bộ.”

Mọi người xôn xao lên: “Nói rất đúng.”

“Nói đúng lắm, chúng ta nên cùng tiến.”

Người trong thôn đang xem náo nhiệt thì có người khẽ lên tiếng:

“Chàng trai tên Mạnh Phàm này đẹp quá, có vẻ như Đại Lệ nhà trưởng thôn với Diễm Hồng nhà họ Thẩm đều coi trọng người ta. Mà người ta là người thành phố, chẳng biết có nhìn trúng con gái trong thôn chúng ta không nữa?”

“Mà thôi đi, tính cho người ta làm gì, sau này những người này đều phải về lại thành phố, mai mốt tôi phải giữ con gái nhà tôi cách xa nhóm thanh niên trí thức này tí mới được, tay không thể vác, vai không thể khiêng.”

“Chứ sao nữa, chúng ta tiếp tục hóng đi.”

Trưởng thôn vô tình nghe được những lời này, sắc mặt lập tức sầm xuống.

Trưởng thôn nghiêm mặt nói với Vương Đại Lệ: “Ở đây không có chuyện của con, con về nhà đi, mẹ con có việc sai con làm kìa.”

Vương Đại Lệ nhìn vẻ mặt đắc ý của Thẩm Diễm Hồng mà tức giận nghiến răng, xoay người chạy đi.

Mạnh Phàm quay đầu, nói với Thẩm Diễm Hồng:

“Đồng chí Thẩm, tôi đã tốt nghiệp cấp ba, nếu cô có vấn đề gì không hiểu thì có thể tới hỏi tôi, hoặc là mấy người trong nhóm chúng tôi, ai cũng có thể giúp cho cô.”

Thẩm Diễm Hồng không dám tin mà nhìn Mạnh Phàm, run rẩy hỏi: “Thật ư? Tôi có thể tới xin anh chỉ bảo hả?”

Mạnh Phàm cười sảng khoái đáp: “Phải, chỉ cần cô muốn học thì lúc nào cũng có thể tới hỏi.”

Thẩm Diễm Hồng ngượng ngùng nói:

“Hồi đó tôi có gì không hiểu thì cũng chỉ có thể tự ngẫm, không biết có đúng hay không, nếu có được người giúp giải đáp thắc mắc thì tôi thực sự biết ơn khôn tả.”

Cô gái mặt trái xoan khó chịu lên tiếng: “Mấy người nói xong chưa, tôi còn phải đi nghỉ ngơi nữa đó, tôi sắp mệt chết rồi này.”

Thẩm Diễm Hồng bị nói thì đỏ mặt xấu hổ, cô ta đưa mắt nhìn Mạnh Phàm, cúi đầu, trong lòng hơi oán trách.

Vốn dĩ cô ta còn muốn nói thêm vài câu để lưu lại ấn tượng tốt nữa.

Mạnh Phàm cười trấn an, mặt Thẩm Diễm Hồng lại càng đỏ hơn.

Lúc này trưởng thôn mở miệng nói:

“Vậy đi, ngày mai các người có thể nghỉ ngơi một ngày, đặt mua một số món đồ còn thiếu, đến ngày mốt thì phải ra đồng làm việc với mọi người trong thôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.